Sau khi nghe được tin, Liên Quyết chạy về phòng bệnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Trên đường chạy từ văn phòng về phòng bệnh, những suy nghĩ trong đầu Liên Quyết vẫn còn rất tốt, rất tích cực.
Có lẽ là Thẩm Định Vị đã tỉnh lại, thấy trong phòng bệnh không có ai, một mình đi vệ sinh hoặc là đi một nơi nào khác.
Cũng có thể là Thẩm Định Vị đã tỉnh lại, không thấy hắn, sốt ruột đi tìm.
Nhưng tất cả những giả tưởng này đều hoàn toàn tiêu tan sau khi Liên Quyết vào phòng bệnh để tìm mà vẫn không có kết quả, lại sai mọi người gác lại công việc đang làm mà tìm kiếm khắp cả bệnh viện một lần, thậm chí ngay cả gầm giường và các tủ đồ có thể chứa được người cũng phải tìm.
Tấm chăn mà hắn đã đắp lên cho Thẩm Đình Vị lúc rời khỏi phòng bệnh vẫn còn trải ra bằng phẳng ở trên giường, đôi dép lê mới tinh mà hắn bảo người ta chuẩn bi còn chưa kịp phát huy tác dụng vẫn còn được đặt ở cạnh giường, bộ quần áo mới vẫn còn xếp thành chồng mà được đặt ở trong tủ, như thể tất cả mọi thứ đều chưa từng thay đổi, chỉ mỗi mình Thẩm Đình Vị, hoàn toàn biến mất.
Liên Quyết lập tức bảo người khác trích xuất video theo dõi ở mọi ngóc ngách ở bệnh viện trong suốt thời gian từ khi hắn rời đi đến khi hắn quay trở về.
Thoạt đầu, hắn vẫn còn có thể duy trì những suy nghĩ rõ ràng và bình tĩnh, báo cảnh sát, bố trí người tiếp tục tìm kiếm, đi xác nhận camera giám sát những cửa hàng và con đường xung quanh bệnh viện......! Nhưng sau một đêm ròng rã không chút manh mối nào, hắn giống như đột nhiên mắc phải chứng bệnh hoang tưởng, như là không thể tin tưởng bất cứ ai ở xung quanh mình.
Hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, tự nhốt mình lại trong phòng giám sát, không hề chớp mắt, xem đi xem lại màn hình theo dõi rõ rệt vô số lần, xem từ ban ngày đến ban đêm, xác nhận mỗi một người đi qua đi lại.
Nam, nữ, giống cậu, không giống cậu.
Đến cuối cùng, hắn cuối cùng cũng bất lực mà tin những gì đang diễn ra trước mắt, khẳng định camera giám sát căn bản không hề ghi lại chút hình ảnh nào về việc Thẩm Định Vị rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Đình Vị, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi mà hắn rời khỏi chưa đến 10 phút này, biến mất một cách vô căn cứ.
Khoảnh khắc mà Liên Quyết bắt đầu nổi điên, dọa cho tất cả mọi người sợ hãi.
Đôi mắt hắn ửng đỏ, đập vỡ chiếc ly thủy tinh đựng đầy nước được đặt trên tủ đầu giường, chăn trên giường và quần áo trong ngăn tủ rơi lả tả trên sàn nhà, cây treo truyền dịch ngã xuống giữa những mảnh thủy tinh rải rác khắp mặt đất, thuốc nước còn chưa được truyền hết nhỏ ra đầy đất, mùi thuốc đắng chát và vị ngọt nhàn nhạt của chất dinh dưỡng trộn lẫn vào trong mùi nước khử trùng ngập tràn trong không khí, khiến cho bầu không khí ở trong phòng bệnh lập tức giảm xuống điểm đóng băng.
Bên tai Liên Quyết vang lên tiếng thở hổn hển choáng ngợp và tiếng ồn ào chói tai của nhịp tim, vào ngay lúc này đây những sự suy sụp chưa từng có kể từ khi Thẩm Định Vị xảy ra tai nạn xe được trút ra ngoài hết cho đủ số, như thể sự kiên cường đã cố gắng chống đỡ trong khoảng thời gian này đã hoàn toàn đổ vỡ vào giây phút này, thúc đẩy cho cảm xúc đến muộn 30 năm của hắn bỗng nhiên phá bỏ các gông cùm xiềng xích.
"Vì sao lại không chịu trông chừng em ấy cho tốt?" Liên Quyết lạnh lùng chất vấn tất cả mọi người ở đó, khiển trách bọn họ: "Một cái bệnh viện lớn như thế này, vì sao ngay cả một người sống sờ sờ ra đó mất tích cũng không tìm được?"
Tất cả nhân viên y tế đều thấp thỏm mà thở nhẹ không dám lên tiếng, sợ tiếng hít thở quá nặng sẽ khiến cho cơn giận cá chém thớt của hắn càng thêm cáu kỉnh.
Liên Quyết gần như phát điên mà nắm lấy cổ áo của một vị bác sĩ đứng gần mình nhất, đối phương bị cảm giác áp bức ập đến trực diện dọa sợ, lúng túng né tránh cái nhìn chằm chằm của Liên Quyết.
Đến cuối cùng Liên Quyết cũng chỉ nắm chặt lấy cổ áo của đối phương, ngón tay trắng bệch vì dùng sức run lên liên tục, bất lực hỏi đối phương: "Anh có biết em ấy vừa mới làm phẫu thuật xong hay không? Miệng vết thương của em ấy còn chưa có cắt chỉ, cơ thể còn chưa có khỏe......"
"Biết, biết......" Trong giọng nói của bác sĩ cũng mang theo sự bất an và khàn khàn bị nhiễm phải: "Liên tổng ngài đừng sốt ruột, chúng ta tiếp tục tìm, nhất định là có thể tìm được......"
Liên Quyết dần dần buông bác sĩ ra trong lời nói không có hiệu quả an ủi của đối phương, quay đầu, vành mắt đỏ bừng nhìn những người đứng ở chỗ này.
Hắn hỏi mấy người có biết em ấy còn đang mang thai hay không, lại hỏi mấy người có biết bây giờ ở bên ngoài lạnh biết bao nhiêu hay không?
Sau đó lại dùng một giọng thì thầm rất nhẹ cũng rất thấp, tự hỏi bản thân, vì sao lại không trông chừng em ấy cho tốt.
Giọng nói của hắn nhẹ đi theo từng câu, nhưng câu sau lại nặng hơn câu trước mà đánh vào mọi người.
Không ai dám trả lời, chỉ dám cúi đầu cố gắng giảm bớt đi cảm giác tồn tại của mình, cùng lúc đó không ai bảo ai mà cùng nhau thở ra một hơi trong cơn phẫn nộ cuối cùng cũng được giải tỏa của Liên Quyết.
Sự bình tĩnh căng thẳng mấy ngày nay của Liên Quyết khiến từng người một đều kinh hồn bạt vía theo, sự bùng nổ vào lúc này càng giống như khiến cho cái lạnh treo ở sau gáy mấy hôm nay cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Dù sao người cũng là biến mất ở bệnh viện, mỗi một người đều không thể nào trốn tránh trách nhiệm của mình, trái tim của mọi người cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó, thấp tha thấp thỏm mà vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Cuối cùng Liên Quyết thét lên trong sự kích động không thể nào kiềm chế được bảo bọn họ cút, cút hết ra ngoài.
Mọi người tản ra như trốn chạy trong tiếng gào thét ân xá cho mọi tội lỗi này của hắn, sau khi rời khỏi phòng bệnh lại không ngừng tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thẩm Đình Vị.
—— Điều này quá kỳ lạ, một người sống sờ sờ ra đó, sao có thể nói biến mất là biến mất được?
Khi Lâm Sâm nhận được tin gấp rút quay về từ thành phố Giang, Liên Quyết đang ở một mình trong căn phòng bệnh bừa bộn khắp nơi, khom lưng ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc giường bệnh với ga trải giường nhăn nhúm lại, hai mắt được thả lỏng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Sâm đẩy cửa ra đi đến, gọi hắn mấy lần, hắn mới rề rà trả lời một tiếng "ừm".
Lâm Sâm nói đã tìm người theo dõi ghi chép tiêu phí và ghi chép xuất nhập cảnh của Thẩm Định Vị, nhưng anh cũng hiểu rõ những gì mình làm đều uổng công, những cách mà anh có thể nghĩ ra sao mà Liên Quyết lại có thể không nghĩ ra.
Thế là Lâm Sâm yên lặng một hồi, nói ra một câu khẳng định không có bất kỳ cơ sở cũng như lý lẽ nào: "Thẩm tiên sinh nhất định sẽ bình an."
Mấy phút sau khi anh dứt lời Liên Quyết bất chợt đứng lên từ trên ghế sofa, nói với Lâm Sâm: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."
Bàn tay vô thức mò mẫm chìa khóa xe của Lâm Sâm dừng lại ngay khi chạm vào chiếc chìa khóa ở trong túi, anh nhìn trạng thái khác biệt với ngày thường của Liên Quyết, lo lắng nếu như bây giờ để hắn lái xe một mình, sợ rằng sẽ không được an toàn, vậy nên cũng không dám tuỳ tiện đưa chìa khoá ra, mà là hỏi: "Ngài đi đâu, tôi đưa ngài đi."
Liên Quyết cũng không có tâm trạng để phỏng đoán sự lo ngại lộ ra từ trong lời nói của Lâm Sâm, chỉ cảm thấy hơi thiếu kiên nhân với sự do dự của anh, vậy nên cũng không kiên trì lấy chìa khóa.
Hắn bước đi nhanh về phía cửa, trong giọng nói mang theo ý lạnh: "Trần gia."
Lúc hắn đẩy cửa thư phòng ra dưới sự ngăn cản của người giúp việc, Trần Trữ Liên ngước mắt lên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, dường như không hề cảm thấy bất ngờ chút nào về việc hắn chạy đến đây, vì thế nên làm cho lòng nghi ngờ của Liên Quyết càng thêm sâu sắc.
Trần Trữ Liên vốn muốn hỏi cậu tới đây làm cái gì, sau khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Liên Quyết và vẻ mặt bất lực của người ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, thong thả thu ánh mắt về, không nhẹ không nặng mà ném qua một câu: "Sao, trận ồn ào lần trước vẫn còn chưa đủ?"
Liên Quyết cũng không chào hỏi với ông, thẳng thừng chất vấn: "Thẩm Định Vị đâu?"
Trần Trữ Liên vốn tưởng rằng Liên Quyết đến đây là để hỏi về nguyên nhân của vụ tai nạn xe, không ngờ là đến đây tìm người, từ đó mà sắc mặt cũng tối đi, lạnh lùng nói: "Sao mà ta biết được?"
Liên Quyết lại mắt điếc tai ngơ với lời phủ nhận của ông, lặp lại lời vừa mới nói: "Thẩm Định Vị đâu!"
Lông mày của Trần Trữ Liên nhíu chặt, quen thói mà tỏ vẻ bất mãn đối với hắn: "Cái tên quái thai đó? Ta bắt cậu ta làm cái gì?"
Không biết có phải là vì trong lời nói của Trần Trữ Liên có một ít từ ngữ làm Liên Quyết nhói nhói, từ đó mà mở ra sự bình tĩnh được duy trì dưới áp lực của Liên Quyết, hắn nhìn Trần Trữ Liên, như là muốn dùng ánh mắt như thanh kiếm đâm xuyên Trần Trữ Liên: "Ông đang điều tra em ấy."
Trần Trữ Liên ném xuống cây bút máy ở trong tay sau khi bị hắn chất vấn liên tục, mực nước bị vẩy ra từ văn kiện ở trên bàn đến sàn nhà màu đỏ sẫm làm từ gỗ tự nhiên, bắn ra một mảnh nước đặc sệt màu xanh mực khó nhìn, giọng nói cao lên mấy quãng, nói bất chấp lý lẽ: "Đúng thì sao, điều tra cậu ta thì có nghĩa là ta muốn bắt cậu ta? Ta thấy cậu không nên đi khám bác sĩ tâm lý, mà là não!"
Khi Dư Mạn nghe thấy tiếng động đi ra từ trong phòng, hai cha con đã gươm súng sẵn sàng mà giằng co rất lâu, người giúp việc nghiêm mặt do dự đứng ở hành lang, thấy bà đi tới, vội vàng đến khuyên: "Bà chủ sao bà lại ra đây, bà mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng......"
Dư Mạn gạt người giúp việc ra đi đến cửa thư phòng, nghe thấy Liên Quyết hỏi về tung tích của Thẩm Định Vị, ngơ ngác, hỏi hắn: "Tiểu Thẩm xảy ra chuyện gì vậy?"
Liên Quyết dùng ánh mắt với ngọn lửa rừng rực nhìn chằm chằm Trần Trữ Liên, Trần Trữ Liên bị bộ dạng khó đối phó và không nói lý lẽ chưa từng được thể hiện ra ngoài này của hắn làm cho phiền lòng, không kiên nhẫn mà nhìn lại Liên Quyết: "Cậu ta là một người sống sờ sờ, mất tích rồi cậu không đi tìm cảnh sát, tìm ta thì có thể làm được cái gì?"
"......!Mất tích?" Dư Mạn ngẩn người nhìn sang Liên Quyết, cảm thấy khó tin mà nói: "Sao có thể, không phải hôm qua vẫn còn......" Bà nói đến đây lại vội vã dừng lại, nhanh chóng nhìn thoáng qua Trần Trữ Liên, may mà Trần Trữ Liên đang nổi nóng, cũng không để ý đến lời buột miệng của bà.
Dư Mạn nhẹ nhàng kéo kéo tay áo nhăn lại của Liên Quyết, dùng cách nhẹ nhàng nhất để vỗ về cảm xúc của Liên Quyết: "Tiểu Quyết, chuyện này thật sự không phải là do lão Liên làm......!Gần đây lão Liên bận đến nỗi làm việc liên tục, ông ấy không có thời gian để làm mấy chuyện này, cậu không tin thì có thể hỏi người ở công ty, hoặc là hỏi chú hai, mấy ngày nay chú hai mỗi ngày đều ở cùng với lão Liên......" Không biết là vì muốn giúp chồng xóa bỏ hiềm nghi hay là thật sự muốn đưa ra lời đề nghị, bà không nhịn được mà ác ý suy đoán tên Trần Húc có đầy những suy nghĩ xấu xa ở trong bụng kia: "Có thể là Trần Húc hay không —— Chắc là Trần Húc đã sắp xếp trước......" Có lẽ là tự mình cũng cảm thấy cái khả năng này cũng hơi phi lý, thế là không thể nói tiếp.
Trước lời nói vẫn còn chưa dứt của bà, Trần Trữ Liên tức giận trách móc: "Em nói với nó nhiều như vậy làm gì? Nó chính là con chó điên! Gặp người sẽ cắn!"
"Anh cũng nói ít lại đi." Dư Mạn nhíu mày nói, bà lo lắng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Liên Quyết, an ủi: "Tìm kỹ lại xem, tôi cũng sẽ sai người đi tìm, chắc chắn là sẽ không sao hết."
Tất nhiên câu nói của bà cũng không có chút hiệu quả an ủi nào đối với Liên Quyết, nhưng quả thật đã làm Liên Quyết bình tĩnh lại chút ít.
Trần Trữ Liên người này bụng dạ nham hiểm, nhưng chưa từng che giấu, trong lòng Liên Quyết biết Trần Trữ Liên không cần phải lừa hắn, nhưng bởi vì nỗi bi phẫn đầy lòng vào lúc này không có chỗ trút, chỉ có thể trút giận lên người ở trước mắt.
"Đúng, tốt nhất là em ấy không xảy ra chuyện gì." Liên Quyết ngoan cường lườm Trần Trữ Liên, đường cong được kéo căng của cằm có hơi sắc bén, giọng nói của hắn khô khốc, gần như là nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Nếu như em ấy xảy ra chuyện, ông cũng đừng sống nữa."
Liên Quyết xoay người, gạt người quản gia đứng ở trước cửa ra, giọng nói nặng nề: "Mấy người cũng đừng sống nữa."
Sau lưng vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống mặt đất, Trần Trữ Liên vỗ mạnh lên bàn, chửi mắng: "Ta thấy cậu đúng là điên rồi." Lại vào ngay lúc Liên Quyết sắp nhấc chân rời đi, dường như lại mắng thêm một câu không liên quan: "Đúng là điên rồi! Cậu đừng cho rằng ta không biết, Trần gia chúng ta trước giờ chưa từng chạm vào thuốc phiện!"
Vẻ mặt vốn là lo lắng của Dư Mạn lại trở nên cứng đờ khi ông nói ra câu này, bà kinh ngạc quay đầu lại, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Liên Quyết.
.