Khương Nghênh không biết băng trên sông có đủ dày hay không.
Nhưng Khương Nghênh biết, lúc này chắc chắn ven sông gió rất mạnh.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình và mỉm cười, gõ một dòng chữ trên màn hình và nhấn gửi: Nói chuyện vui vẻ với Bùi Nghiêu, hạ mình và đừng cố ương ngạnh.
Khúc Tích: Nghênh Nghênh, sau ngần ấy năm, liệu bà có còn nhớ Khúc Tiểu Tích mà bà đã gặp trong cơn mưa mùa xuân năm đó không?
Khương Nghênh: Nói gì dễ hiểu chút đi.
Khúc Tích: Cứu tôi với.
Nhìn tin nhắn của Khúc Tích, Khương Nghênh quay đầu liếc nhìn Phó Thanh đang đứng phía sau cô không xa.
Suy nghĩ một lúc, cô gọi điện cho Kiều Nam.
Khi cuộc gọi được kết nối, Kiều Nam vui vẻ hỏi:
“Chị Khương, chị về chưa?”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Rồi, tình hình công ty thế nào?”
Kiều Nam:
"Theo như chị nói, chúng tôi không quan tâm. Một số phóng viên đã liên lạc với công ty, chúng tôi cũng bảo họ liên hệ trực tiếp với các nghệ sĩ."
Khương Nghênh:
"Làm tốt lắm."
Lời khen đột ngột khiến Kiều Nam dừng lại, sau đó cô cười ngượng ngùng nói:
"Chị Khương, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Khương Nghênh nhếch môi nói:
"Bây giờ hãy liên hệ với quản lý của sáu nghệ sĩ đó và yêu cầu họ đưa ra lời khai và giải thích trung thực lý do họ đến huyện Dung Khê.”
Trước đỉnh bão, cách tốt nhất để đối phó với dư luận là im lặng.
Nhưng Khương Nghênh lúc này lại yêu cầu bọn họ đứng lên phát biểu, rõ ràng là muốn đẩy bọn họ ra ngoài làm bia đỡ đạn.
Sáu nghệ sĩ này không ai là người mới, đều đã vào giới giải trí được vài năm, cơ bản là quen biết nhau.
Họ vẫn biết một chút về những phương pháp quan hệ công chúng trong thời kỳ khủng hoảng này.
Hơn nữa, tất cả họ đều có quản lý đứng sau.
Nghe Khương Nghênh nói, Kiều Nam do dự một lát rồi hỏi:
"Nếu bọn họ không muốn thì sao? Sáu người bọn họ hiện tại đều im lặng, em nghĩ bọn họ khó có khả năng chủ động lên tiếng…"
Khương Nghênh:
"Nói với họ rằng nếu họ chủ động lên tiếng ngay bây giờ, công ty sẽ không truy cứu họ đòi bồi thường thiệt hại do chấm dứt hợp đồng."
Kiều Nam lập tức hiểu ra:
"Em hiểu rồi."
Khi sự việc đã phát triển đến mức này, việc những nghệ sĩ xấu bị cấm hoạt động là điều khó tránh khỏi.
Nhưng khi ký hợp đồng với công ty, trong hợp đồng có ghi rõ ràng, nếu nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng vì vấn đề cá nhân và gây thiệt hại cho công ty thì sẽ phải bồi thường khi chấm dứt hợp đồng.
Ngày nay, mức bồi thường thiệt hại đối với các công ty truyền thông ký hợp đồng với nghệ sĩ được tính hàng năm và mức bồi thường thiệt hại cao ngất ngưởng đã trở thành thông lệ trong ngành này.
Việc miễn các khoản bồi thường thiệt hại khi chấm dứt hợp đồng chắc chắn là một sự cám dỗ lớn đối với họ.
Sau khi cúp điện thoại với Kiều Nam, Khương Nghênh nhìn Châu Dị, nhỏ giọng nói:
“Lát nữa anh phải giúp em một việc.”
Châu Dị nhướng mày: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Bùi Nghiêu và Khúc Tích đang lật bài ngửa với nhau. Bây giờ Khúc Tích sợ đến mức nhắn tin cầu cứu em.”
Châu Dị nghe vậy, môi mỏng cong lên:
"Sao tự dưng ông Bùi lật bài?”
Truyện được cập nhật sớm nhất tại TruyenMoi.org
Khương Nghênh thành thật nói:
"Em không biết."
Châu Dị nói đùa:
"Được, anh giúp em chuyện này."
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của Châu Dị, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh không giống như đi giúp đỡ, mà giống như đi xem kịch hay.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm Châu Dị một hồi, sau đó lấy chìa khóa xe đưa cho anh.
Châu Dị tự nhiên tiếp nhận:
"Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Khương Nghênh:
"Đầu tiên đưa Phó Thanh về công ty, em sẽ bảo Kiều Nam bắt cô ta đưa ra lời xin lỗi chính thức.”
Trên đường đến công ty, Phó Thanh ngồi ở ghế sau có chút do dự.
Xe chạy được một đoạn, Phó Thanh khàn giọng nói:
“Trưởng phòng Khương, không có thể hòa hoãn chuyện này sao? Tôi không cố ý, tôi chỉ muốn trả thù cô đã bảo sếp Châu sắp xếp cho tôi đến huyện Dung Khê trong mùa đông lạnh lẽo này mà thôi, tôi muốn gây chút rắc rối cho cô. Tôi không ngờ là sự việc lại thành như vậy…”
Phó Thanh lẩm bẩm, thân người chợt thẳng lại, tựa vào ghế phụ, nơi Khương Nghênh đang ngồi.
Khương Nghênh nhìn cô ta qua gương chiếu hậu với vẻ mặt bình thản:
“Chuyện này không có chỗ hòa hoãn.”
Phó Thanh cắn môi dưới: “…”
Khương Nghênh thôi nhìn cô ta, nhìn về phía trước.
Họ đều là những người trưởng thành, có trí tuệ, làm sai thì làm sai, đừng bao giờ kiếm cớ bào chữa.
Đặc biệt xu hướng đổ lỗi cho người khác là đặc biệt trẻ con và nực cười.
Để trả thù có nhiều cách, kiểu người mà hại mình hại người, còn có ý đồ kéo công ty cùng chết chìm thì hoàn toàn là hàng hạ đẳng.
Xe tới công ty, Khương Nghênh lấy điện thoại bấm số của Kiều Nam.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh bảo Kiều Nam xuống đón cô.
Một lúc sau, Kiều Nam chạy xuống lầu, nhìn thấy Phó Thanh ở ghế sau xe, cô đưa tay mở cửa cho cô ta, cười nói:
“Trưởng phòng Phó, có gì rồi chị phối hợp công tác với tôi nhé.”
Vẻ mặt Phó Thanh nhợt nhạt, cô ta xuống xe, mím môi:
“Tôi… tôi muốn gọi điện thoại.”
Nghe vậy, Kiều Nam nhìn Khương Nghênh bằng ánh mắt dò hỏi.
Khương Nghênh khẽ gật đầu.
Kiều Nam:
“Trưởng phòng Phó, nếu chị muốn gọi điện thì về công ty gọi. Chị không biết là dạo này mấy tay săn ảnh đứng đầy cửa công ty à? Nhỡ đâu chị nói gì bị họ ghi lại, đến lúc đó thì chẳng giải thích được.”
Phó Thanh mím môi thành một đường thẳng, giữ im lặng và bước về phía công ty dưới ánh mắt của Kiều Nam.
Kiều Nam quay lại vẫy tay với Khương Nghênh, theo sát Phó Thanh
Lúc đó, bên bờ sông.
Mái tóc của Khúc Tích bị gió Tây Bắc thổi rối bung, khiến cô trông như một kẻ mà sống là nhân kiệt, chết là ma hùng.
"Sếp Bùi, hay là tôi quỳ xuống lạy anh được không?"