"Cái này là cái gì?"
Lâm Chính cầm lấy bộ quần áo và sờ thử.
Anh phát hiện ra chất liệu của bộ quần áo này là một loại tơ lụa đặc biệt, hơn nữa trên bề mặt dường như còn được phủ một loại chất lỏng độc đáo, khi chạm tay vào cảm giác rất kỳ lạ.
"Chỉ là quần áo bảo hộ. Lâm thần y, xin đừng hỏi quá nhiều, mong cậu hiểu được khó khăn của chúng tôi. Nếu chúng tôi tiết lộ quá nhiều cho cậu thì không chỉ cậu sẽ gặp rắc rối mà cả chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối”.
Kiều Bất Dịch nói.
“Vậy là mặc dù chúng ta hợp tác với nhau nhưng những câu hỏi bình thường tôi cũng không được phép hỏi?”
"Tất nhiên là không phải như vậy, tôi chỉ hy vọng cậu có thể hỏi càng ít câu hỏi càng tốt”.
Kiều Bất Dịch đáp.
Ông ta cũng biết Lâm Chính rất lợi hại, anh rất hay hỏi những câu có vẻ tầm thường nhưng sau đó sẽ tìm cách dẫn dắt để đi vào vấn đề mấu chốt.
Nếu như không đề phòng, một khi thuận theo câu chuyện của Lâm Chính thì chắc chắn sẽ bị anh moi được thông tin.
Lâm Chính không nói gì.
Rõ ràng, Kiều Bất Dịch cẩn trọng hơn Thu Tẩm Nhiễm rất nhiều.
Lâm Chính nhanh chóng mặc quần áo bảo hộ.
Sau khi mặc bộ đồ bảo hộ này vào, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể anh.
Cảm giác không được dễ chịu cho lắm.
Người của Đại hội cũng đã thay đồ.
Sau khi thay quần áo, mọi người đi về phía cửa hang.
Với bộ đồ bảo hộ này, khí gas màu tím phun ra từ cửa hang không ảnh hưởng gì đến họ.
Thật là kỳ diệu!
Lâm Chính không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, anh tựa hồ nghĩ ra cái gì nên sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Nếu những khí này tràn ra từ mỏ Tử Thiên, vậy thì năng lượng của chúng chắc chắn sẽ giống như bột Tử Thiên, cho dù có khác nhau thì khác biệt chắc chắn cũng sẽ không quá lớn.
Như vậy, chẳng phải Đại hội đã có biện pháp đề phòng sức mạnh của bột Tử Thiên sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Chính toát mồ hôi lạnh, chăm chú quan sát Kiều Bất Dịch và Thu Tẩm Nhiễm.
Ban đầu anh nghĩ họ là những kẻ ngốc, nhưng thực ra anh mới là kẻ ngốc.
Dù cho Lâm Chính không ngừng tìm hiểu tin tức, nhưng hai người này cũng không hề lo lắng, thậm chí không chút do dự đưa bột Tử Thiên cho anh, để anh mặc sức nghiên cứu.
Hóa ra... không phải là bọn họ hào phóng, mà là chuyện này đối với bọn họ vô cùng nhỏ nhặt và không đáng quan tâm.
Lâm Chính nheo mắt lại.
Nếu đúng như vậy thì việc nhờ Từ Chính nghiên cứu bột Tử Thiên cũng không phải một bước tiến lớn như anh đã tưởng tượng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Từ Chính vẫn không thể ngừng nghiên cứu, nếu như có phát hiện mới thì đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng những bộ quần áo bảo hộ này cũng rất tốt, Lâm Chính tin rằng chúng sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu của Từ Chính, anh nhất định phải mang được nó về phòng thí nghiệm...
"Lâm thần y? Lâm thần y!"
Ngay lúc đó, những tiếng hét vang lên.
Lâm Chính giật mình, sau đó định thần lại, kinh ngạc nhìn Thu Tẩm Nhiễm bên cạnh: "Sao vậy?"
"Lâm thần y, anh không xuống à?"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng nói: “Đến lượt anh đi xuống rồi!”
Lâm Chính lúc này mới bừng tỉnh, nhìn xung quanh, phần lớn người trong Đại hội đã rời đi, chỉ còn lại một số ít người.
"Xuống, phải xuống chứ”.
Lâm Chính mỉm cười, lập tức đi xuống dưới hang.
Lâm Chính đi xuống với tốc độ rất nhanh, giống như đang lao xuống vậy...
Thu Tẩm Nhiễm ở đằng sau quan sát Lâm Chính thật lâu rồi cũng đi vào trong.
Mọi người đi xuống dốc hàng chục mét mới dừng lại.
Thường thì trong hang động đều rất tối, thậm chí xoè tay ra còn không nhìn rõ năm ngón.
Nhưng mỏ bột Tử Thiên này thì khác.
Lâm Chính đã sớm cảm nhận được ánh sáng màu tím nhạt.
Khi anh càng đến gần, ánh sáng tím rực rỡ chiếu sáng không gian trong hang động.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào nguồn sáng, tim đập loạn xạ.
Không gian trước mặt anh đều ngập tràn một màu tím đầy mê hoặc.
Đó chính là mỏ khoáng Tử Thiên!