Khó mà miêu tả được cảm giác Tả Thiếu Dương khi biết được “mình” trước kia và Tiểu Muội vốn không hề có chuyện gì, có lẽ câu con cá trượt mất là con cá to có thể miêu tả phần nào tâm trạng hụt hẫng của y.
Cười nhạo bản thân một tiếng, ước chừng thời gian này thuốc đã sắc xong, Tả Thiếu Dương xách thùng nước đi về, vừa mới đi lên con dốc ở bến sông ra đường lớn thì nghe có người gọi mình:
- Tả công tử, có phải là Tả công tử của Quý Chi Đường không? Đúng là cậu rồi … gặp cậu thật là may.
Tả Thiếu Dương quay lại, nhìn thấy vị Giả tài chủ béo tốt của Mai thôn, vẫn là áo bào cổ tròn màu xanh, cái mũ lông đất tiền che cả tai vô cùng ấm áp, song lúc này đây trông bộ dạng ông ta phờ phạc trật vật không khác mấy người chạy nạn, vội đi nhanh tới:
- Giả lão gia, nghe Bội Lan nói ông chạy nạn rồi cơ mà, sao ...
- Ài, chạy đâu được nữa, đi tới phía bắc được mấy chục dặm thì gặp phải phản quân, bọn chúng cũng không giết người, chỉ bắt chúng ta lập tức quay lại thành, nếu không giết không cần hỏi. Một số người hoảng sợ không nghe, bỏ chạy tứ tán, phản quân phóng tên giết chết, nhà ta đánh phải quay về ... Phải rồi, ta nhìn thấy lão đầu mở tiệm tạp hóa đối diện nhà cậu, ông ta bị phản quân giết rồi.
- Cái gì, Thái chưởng quầy chết rồi?
Tả Thiếu Dương bàng hoàng, ông già vui tính thích đưa chuyện đó chết rồi, mới hôm qua thôi còn nói chuyện với ông ấy:
- Khi đó phản quân bảo mọi người không được tiến lên, lão đầu đó hẳn cho rằng đông người lại chia ra nhiều hướng chạy thì phản quân không ngăn hết, ai ngờ bốn xung quanh đều có phản quân toàn bộ người không nghe theo đều bị giết, không ai sống sót.
- Vậy, vậy còn thê tử, tức phụ với tôn tử của ông ta thì sao, ông có thấy họ không?
Tả Thiếu Dương ôm chút hi vọng nhỏ nhoi hỏi:
Giả tài chủ lắc đầu, giọng thê thảm:
- Không rõ, ta chỉ nhận ra lão đầu đó thôi vì ông ta từng đưa đồ tới nhà ta, nhưng những người chạy cùng với ông ta đều chết sạch, bọn chúng phóng tên thì có người nhận ra không thoát được, định quay về thì đã muộn ... Hẳn là không thoát được rồi.
Tả Thiếu Dương chưa bao giờ cảm thấy chiến tranh hiển hiện một cách chân thực như vậy, không phải là nghe ai đó ở đâu đó chết, có vẻ xa xăm như con số trên sách lịch sử, mà những người y quen biết. Lòng ảm đạm, nhìn xe ngựa nhà ông ta ở đằng sau, có cả nha hoàn lần trước từng hầu hạ y, người lấm lem bẩn thỉu, tóc tai xõa xượi gần như không nhận ra được nữa, ánh mắt cô nương đó hoảng loạn, cùng người khác trong Giả gia túm tụm lại một chỗ, chẳng hề để ý tới xung quanh:
- Vậy Giả lão gia bước tiếp theo định làm sao?
Giả tài chủ buông tiếng thở dài:
- Còn làm sao, chạy không được, nhà có cũng không dám về, đành tới tạm nhà cữu mỗ trong thành ...
Vừa nói tới đó bỗng xa xa có tiếng nổ vang, hai người giật mình ngẩng đầu nhìn trời, trời quang mây tạnh thế này, lấy đâu ra tiếng sấm? Nghe kỹ thì có vẻ không giống tiếng sấm lắm, tiếng sấm có dài tới mấy thì chỉ vài giây thôi là dứt, nhưng tiếng sấm này kéo dài mãi, hơn một phút rồi vẫn chưa dừng, hẳn không phải tiếng sấm.
Tả Thiếu Dương nghiêng tai lắng nghe lại, rất giống tiếng sấm, rõ ràng không phải.
Rốt cuộc là cái gì?
Lúc này trên đường cũng có người khác nghe thấy rồi, đều đứng cả lại im lặng nghe ngóng, một ông già tóc bạc kinh hoàng la lên:
- Trống, đó là tiếng trống trận, không sai được, cả đời lão phu không thể nhầm được tiếng này.
Có người khác lập tức xác nhận, mặt tái dại rú lên:
- Phản quân đánh tới rồi, phản quân đánh tới rồi.
- Chạy đi, chạy mau.
Bốn xung quanh bắt đầu như ong vỡ tổ, mọi người hoảng loạn, va cả vào nhau, nhưng lúc này không ai trách ai hết, đều vội vàng đứng dậy chạy đi.
Hết rồi! Hết rồi!
Tả Thiếu Dương rụng rời chân tay, tỷ phu nói quan quân ra ngoài tìm phản tặc rồi, bây giờ trong thành còn rất ít quân, kẻ địch tới tập kích lấy gì mà chống đỡ đỡ đây?
Hết thật rồi!
Giả tài chủ sợ run, chẳng từ biệt Tả Thiếu Dương, hoảng hốt chạy về quát tháo phu xa đánh xe đi thật nhanh.
Tả Thiếu Dương bị người ta xô ngã ra đất mới giật mình tỉnh lại, lồm cồm bò dậy chạy, được một đoạn thì thấy Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm rúm ró ôm nhau giữa đường, thùng nước đổ lênh láng đầy đất, xung quanh là dòng người hỗn loạn chen lấn xô đẩy nhau bỏ chạy. Y vội chạy tới kéo cả hai nàng đứng lên, thúc giục:
- Mau mau, về nhà đi, đóng chặt cửa, bất kể ai gọi cũng không được mở, đi! Nhanh!
Tang Tiểu Muội xách cái thùng rỗng định chạy, song vừa dạm bước đã đứng lại hỏi y:
- Còn huynh thì sao?
Nha đầu này lúc nguy cấp vậy vẫn nhớ tới mình trước, hiện chẳng phải lúc để cảm động, Tả Thiếu Dương gấp giọng nói:
- Tất nhiên về nhà trốn rồi, muội yên tâm, nghe nói phản quân không giết bình dân đâu, cho nên ở yên trong nhà, đừng có chạy linh tinh, nghe kỹ chưa, nhất định phải ở nhà đó! Nhanh!
Nói xong đẩy hai nàng đi, rồi chạy về nhà.
Chạy tới đầu phố nhà mình thì thấy Miêu Bội Lan tay lăm lăm con dao chẻ củi chạy như bay qua, Tả Thiếu Dương gọi:
- Bội Lan, muội đi đâu vậy?
Miêu Bội Lan dừng phắt lại, thấy thì mừng rỡ:
- Tả đại ca, phản quân đánh tới rồi .. Muội lo huynh có chuyện, cho nên ..
Tả Thiếu Dương lòng ấm áp:
- Trong thành còn có thủ quân, phản quân không đánh vào nhanh như thế đâu, chúng ta về nhà thôi.
Dọc đường cửa hiệu nối nhau đóng cửa rầm rầm, người bán hàng rong thì bỏ cả gánh cả hàng đó mà chạy, đồ đạc tung tóe khắp nơi chẳng ai buồn nhặt.
Hai người chạy về hiệu thuốc, lúc này hiệu thuốc đã đóng bốn cánh cửa rồi, chỉ còn một cánh duy nhất, Lương thị đứng ở cửa nhớn nhác nhón chân đợi nhi tử, thấy y và Miêu Bội Lan liền lớn tiếng gọi:
- Mau, mau lên.
Tiếng trống càng lúc càng lớn, lúc này đã không còn nhầm lẫn được với tiếng động nào khác nữa, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan vừa chạy qua cửa là Lương thị đóng sầm cửa lại, cài then trên dưới, còn mang cả ghế ra chèn cửa.
Mọi người trong nhà tụ hết vào một chỗ, Đại Tử tay nắm chặt một con dao đứng trước ba đứa em và người mẹ tàn tật, dù đôi chân nhỏ bé của nó run run, nhưng ánh mắt vô cùng cương quyết, bóng dáng đó bảy phần giống Miêu Bội Lan.
Trong nhà lặng ngắt như tờ, như chỉ sợ phát ra tiếng động nhỏ là phản quân bên ngoài biết được, ngoài đường thì vang lên tiếng bước chân sầm sập, làm mặt đất rung chuyển.
Tả Thiếu Dương lấy dũng khí nhìn qua khe cửa sổ, thì ra là quan binh, mũ giúp đầy đủ, gươm đao rời vỏ, có cả là tiếng vó ngựa gõ lên nền đá, chẳng mấy chốc có tiếng hò la chém giết.
Nghe y thông báo lại tình hình bên ngoài, Cù lão thái thái mặt vàng như nghệ, tay run rẩy, miệng lẩm bẩm luôn mồm:
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Không phải ai trải qua chiến tranh thì can đảm hơn, có người càng thấy nhiều càng sợ.
Lương thị nói không biết để trấn an người khác hay an ủi mình:
- Lão thái thái, nghe nữ tế thiếp thân nói, trước kia phản quân phá thành, song không lạm sát bách tính, nó làm ở nha môn, nói hẳn là không sai.
Cù phu nhân chưa hết lo:
- Nói thì nói thế, nhưng chẳng may là tin sai thì sao? Hoặc chúng vào thành, không giết người lại mặc sức cướp bóc gian dâm thì thế nào?
Để khích lệ binh sĩ, quan quân thường hạ lệnh sau khi phá thành cho quân đội "xả trại" ba ngày hay năm ngày, nam nhân thì bị bắt xung quân bổ xung quân lực thiếu, nữ nhân thì thành đồ chơi cho binh sĩ phát tiết lăng nhục, còn đáng sợ hơn cái chết. Cho nên Cù phu nhân nói vậy, ai cũng khiếp hãi, những thiếu nữ như Miêu Bội Lan, Bạch Chỉ Hàn càng mặt cắt không còn giọt máu.
Long thẩm kiến nghị:
- Hay là mọi người chuyển về trạch viện đi, dù sao bên đó có tường cao, sẽ an toàn hơn.
Cù lão thái thái rối rít nói:
- Phải rồi, chúng ta cùng chuyển về đi, Tả gia còn có nhà cô nương này nữa, cũng đi cả đi, trạch viện rất lớn, không phải lo lắng chỗ ở.