TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 215: Thảm Cảnh Nhân Gian (1).

Dưới tình huống bình thường, con người nếu không có thức ăn lẫn nước uống, người trưởng thành sẽ chết trong vòng từ bảy tới mười ngày, lao động tráng niên do cần nhiều năng lượng, khả năng trao đổi chất cao, cho nên chết càng nhanh, trẻ con càng nhanh hơn, từ hai tới ba ngày, lâu cũng chỉ được một tuần. Còn với người già, do sự trao đổi chất diễn ra chậm, khả năng chịu đói cũng tốt hơn, không cần lương thực, chỉ cần có chút nước uống duy trì cũng có thể sống sót thời gian dài không ngờ.

Thế nhưng trời giá rét thế này, năng lượng cơ thể tiêu hao nhanh, nên thời gian chịu đựng rút ngắn mạnh, vì trong trạng thái đói bụng, năng lực kháng lạnh cũng giảm sút, đặc biệt với người già mà nói, đây là điều trí mạng.

Cho nên người già và trẻ nhỏ vẫn cứ là nạn nhân đầu tiên.

Hợp Châu tới năm mới thời tiết xu hướng ấm dần, nhưng qua Nguyên tiêu trời lại trở lạnh đột ngột, thời gian qua mưa tuyết liên miên, nên số người chết đói chết rét tăng lên từng ngày.

Từ lúc quan quân vào thành tới giờ đã ngót nghét mười lăm ngày, cứ mỗi ngày số người chết đói dân tráng nha môn dùng xe chuyển đi càng tăng, một hai ngày đầu thì còn đào qua loa vài cái hố cho vào, bây giờ thì cứ kéo ra ngoài thành ném chung vào cái hố lớn, thậm chí là chất đống ở đó, chẳng buồn lấp đất lên nữa. Người chết ngày một nhiều, mà những dân tráng này cũng đói rồi, chẳng muốn phí sức đi đào hố nữa.

Tả Thiếu Dương không dám ngẩng đầu nhìn nạn dân bên đường, từng đôi mắt bất lực chờ đợi tử vong của họ làm y thấy day dứt không thôi.

Đúng lúc này có một đứa bé trai giật vạt áo của Tả Thiếu Dương, ngửa đầu nhìn y.

Đứa bé này nhiều lắm chỉ được sáu bảy tuổi, mặt quắt lại, tay chân tong teo, trông như người ngoài hành tinh, song cái bụng thì tròn xoe, mặc cái áo gấm bẩn thỉu, quần thì rách tới gối, giày đã mất một cái, ở bên cái chân trần toàn những vết thâm tím do lạnh, có chỗ đã sưng biến thành mủ rồi.

Tả Thiếu Dương còn tưởng rằng đây là đá bé ăn xin, không ngờ nó nói một câu làm tim y thắt lại, đứa bé nói:

- Đại gia, có muốn mẹ cháu không, chỉ một cái bánh bao thôi.

Tả Thiếu Dương người run run, còn tưởng mình nghê nhầm:

- Cháu, cháu nói cái gì?

Đứa bé nói lại một lần nữa, còn xoay người chỉ vào cái ngõ gần đó, dưới mái hiên căn nhà cách chừng mười mấy bước chân, có một thiếu phụ đầu ngẹo sang một bên, gầy tới không còn gầy hơn được, chẳng rõ còn sống hay chết.

Tả Thiếu Dương như người mất hồn, đứng ngây ra chứng kiến thảm cảnh trước mắt, thằng bé cứ nghĩ y đồng ý, dắt tay Tả Thiếu Dương tới chỗ mẹ nó, Tả Thiếu Dương đầu óc trống rỗng, bước thấp bước cao đi theo nó...

Càng đi vào ngõ cảnh tưởng càng khiến người ta không đành lòng nhìn, nạn dân hoặc nằm hoặc ngồi la liệt khắp nơi, bên cạnh họ đều đặt cái bát sứt mẻ, họ cũng biết giờ ăn xin cũng chẳng được gì, chẳng thà nằm đây tiết kiệm chút sức lực.

Tả Thiếu Dương bị kéo tới trước mặt thiếu phụ kia.

Thiếu phụ này tuổi chưa tới ba mươi, y phục nếu không bẩn thỉu thì cũng khá đắt tiền, da dẻ trắng trẻo, nàng vịn vào tường loạng choạng đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo với Tả Thiếu Dương, vẫy vẫy tay với y, đi tới chân cầu thang, dưới trải một cái chiếu cỏ, kéo áo ra, để lộ cặp vú đã teo lại, nằm xuống chiếu, giang tay, tỏ ý mặc y muốn làm gì thì làm.

Tả Thiếu Dương bấy giờ mới tỉnh cả người, luống cuống bỏ đi.

Đứa bé giữ tay y, chỉ vào mấy người nằm co quắp trên mặt đất, van vỉ:

- Cầu xin ngài đó đại gia, ngài ở với mẹ cháu đi, chỉ một cái bánh bao thôi, gia gia, nãi nãi và tỷ tỷ cháu sắp chết đói cả rồi...

Nó hoàn toàn chưa hiểu việc mẹ nó phải làm là gì, chỉ nghe lời dặn ra đường thấy nam nhân ăn mặc đẹp, sang trọng thì nói mấy lời này, sẽ có cái ăn.

Đờ đẫn nhìn theo hướng đứa bé chỉ, thấy một lão hán, lão phụ, nằm co người như con tôm khô, mắt nhắm nghiền, nghe thấy tiếng nói, từ từ mở mắt ra nhin y, nỗ lực nở nụ cười, như đang cầu xin y thương xót.

Một cô bé con tuổi chừng mười hai mười ba, đầu vẫn tết tóc kiểu hai chỏm, tay ôm lấy gối, mặt vùi vào đó, ngước mắt nhìn Tả Thiếu Dương một cái thật nhanh, sau đó lại cúi xuống, ở cái tuổi này nó đã hiểu được vài chuyện rồi, song chưa đủ sức đối diện.

Lúc này ở đâu ra một nam nhân mặt đã sưng phù tới phát bóng, đi lảo đảo tới bên Tả Thiếu Dương, nở nụ cười rất kinh khủng:

- Đại gia, ngủ với tức phụ ta một lần, chỉ tốn một cái bánh bao.

Tả Thiếu Dương không dám tin, tay run run chỉ thiếu phụ đang nằm trên chiếu như cá thịt mặc người giết mổ:

- Đó, đó là tức phụ của ngươi?

- Đúng, tức phụ ta rất sạch sẽ, ngài cứ yêm tâm hưởng thụ...

Bốp! Cơn giận bùng phát nhanh như ngọn núi lửa phun trào, không kịp suy nghĩ, Tả Thiếu Dương vung tay, giáng một cái tát toàn lực vào tên nam nhân đó, chưa hả còn xông tới đá cho hắn hai cái:

- Đồ súc sinh, ngươi bắt thê tử bán thân nuôi ngươi sao? Ngươi không phải là con người nữa.

Nam tử kia hoàn toàn không có sức phản kháng, ôm đầu kêu thảm, tiểu cô nương kia bò dậy, bò lồm cồm tới ôm lấy chân Tả Thiếu Dương:

- Đại gia, đừng đánh cha cháu, cháu xin ngài.

Đứa bé trai thì sợ hãi khóc toáng lên, hai ông bà già cũng há mồm mấp máy nói gì đó, nhưng nói không ra hơi nữa.

Tả Thiếu Dương dừng tay, thở hồng hộc, không phải vì mệt mà vì giận, đỡ hai đứa bé dậy, ngồi xổm xuống, nước mắt chẳng biết rơi ra từ lúc nào, đưa tay lau đi, xoa đầu hai đứa bé, đứa nhỏ sợ hãi trốn ra sau lưng tỷ tỷ, liền hỏi cô bé:

- Cháu tên là gì?

- Bẩm đại gia, cháu tên là Thảo Nhi.

Tiểu cô nương tuy sợ, vẫn trả lời rất lễ phép:

- Ừ, ngoan lắm.

Tả Thiếu Dương cho tay vào lòng, lấy ra một cái bánh bao, bẻ làm đôi đưa cho mỗi đứa một cái, nghẹn giọng dặn dò:

- Hai đứa sau này lớn lên, phải thật hiếu thuận với mẹ nhé?

Hai đứa bé giữ chặt cái bánh bao, gật đầu.

Không đành lòng ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, Tả Thiếu Dương xoay người, bước thật nhanh ra khỏi cái ngõ nhỏ.

Đứa bé trai tham lam cắn một miếng bánh bao, nhai một lúc vẫn không nỡ nuốt, đem phần lớn miếng bánh cho thiếu phụ đang xoay người đi mặc lại áo, mặt thiếu phụ đó cũng chẳng hề có sự vui mừng vì vừa thoát khỏi một phen trà đạp.

- Mẹ, ăn bánh bao đi.

Thiếu phụ lắc đầu:

- Con, con đưa cho cha con ăn.

Thảo Nhi thì quỳ xuống bẻ nửa cái bánh bao của mình nhét từng miếng nhỏ vào miệng hai ông bà già.

Lão hán không còn nhai được nữa, cái bánh ở nguyên trong miệng, lão phụ thì lấy hết hơi sức nói:

- Nãi nãi không đói... Thảo Nhi ngoan, cháu ăn đi, chia cho mẹ cháu với...

Liền lúc này, một bàn tay to lớn lượt qua, cướp lấy miếng bánh bao Thảo Nhi đặt trước mặt nãi nãi nó, cho ngay vào miệng, nhai nuốt ngấu nghiến, chính là tên nam tử bị Tả Thiếu Dương đánh ngã. Ăn hết, hắn lại chạy tới dưới cầu thang, nhìn thấy đứa thằng bé cầm cái bánh chạy về phía mình, không cần biết thằng bé định đưa bánh cho hắn ăn, cướp ngay lấy cho vào miệng làm thằng bé lỡ đà ngã dúi dụi.

Miệng hắn nhét liền một lúc quả nửa cái bánh bao, hai má phồng lên như con ếch, đói mờ cả mắt rồi, chỉ nhai vài cái, rồi nuốt ngay xuống, cái bánh bao đen quá khô, bên trong còn trộn cả vỏ cây, hắn nuốt được mỗi một nửa, nghẹn tới mắt toàn lòng trắng, hai tay ôm lấy cổ cào cấu, kêu ú ở.

Thảo Nhi vội cầm lấy cái hồ lô chứa nước rút nắm đổ vào mồm hắn, nam tử đó uống ừng ực mấy ngụm liền mới nuốt được, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Đọc truyện chữ Full