Nhìn y phục là biết thiên kim tiểu thư nhà đại hộ, thời Đường tương đối cởi mở, tiểu thư chưa xuất các ra ngoài đạp thanh mua sắm, du ngoạn là chuyện thường tình.
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Bạch Chỉ Hàn không ngoại lệ, nàng tuy xuất thân quan hoạn thế gia, nhưng gia cảnh không phải tốt, chẳng hề có trang sức châu báu gì, đừng chỉ cái váy lụa trắng mà nàng hay mặc kia mà lầm, thực ra đó là cái duy nhất, ra khỏi nhà hoặc tiếp khách mới mặc, vì ngoại công nàng rất giữ thể diện, nàng vô cùng giữ gìn, sau này hai người sống chung, Tả Thiếu Dương mới biết điều đó.
Nhìn nàng say mê ngắm món trang sức trên giá, Tả Thiếu Dương thương xót, nhẹ nhàng nói:
- Nàng nhìn trúng món nào ta mua cho nàng món đó, đừng tiếc.
Ngoại trừ 20 quan tiền kiếm được ở Long Châu không đưa cho mẹ, Tả Thiếu Dương trước đó cũng có riêng hơn ba quan tiền, lần này đem đi hết, nghĩ chừng đó tiền mua một món trang sức đất nhất ở đây cũng đủ rồi.
Tả Thiếu Dương vừa mới nói câu này, một người ăn mặc kiểu chưởng quầy khác thính tai nghe thấy, lập tức đi từ sau quầy ra, người toét miệng:
- Các vị nhìn trúng món nào, bỉ nhân lấy cho, hiệu châu báu của chúng tôi là cao cấp nhất kinh thành này đấy, rất nhiều đạt quan hiển quý ở kinh thành tới đây mua, như bên cạnh ngài chính là tằng tôn nữ của Chân lão thần y, là khách quen của hiệu chúng tôi.
Không ngờ đúng là tôn nữ của Chân thần y thật, Tả Thiếu Dương kinh ngạc lắm, quay đầu nhìn, bên kia Chân tiểu thư nghe vậy cũng quay sang, thấy Tả Thiếu Dương đầu quấn khăn công tử, cánh mũi thẳng, môi dầy rõ nét, lông mày đậm, vóc người vừa phải, không cao không thấp, cân xứng, đặc biệt ánh mắt thâm sâu lại ôn nhu khiến người ta tim đập thình thịch.
Lại nhìn thư đồng bên cạnh công tử tiêu sái đó, người càng run lên, thư đồng đó vóc dáng mảnh mai, gò má tuấn tú mê người, khiến người ta nhìn một lần khó quên, lông mi hơi nhướng lên, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt tựa bạch ngọc, đôi môi như cánh hải đường, nhất là làn da mịn như mỡ, như tuyết ánh nắng mai, như sen trắng vừa nở.
Nha hoàn bên cạnh phải họ khẽ kéo áo, Chân tiểu thư mới nhận ra mình vừa nhìn hơi lâu, má thoáng hồng, thư sinh văn nhã kia đã hiếm có, thư đồng này còn hơn công tử tuấn tú nhất kinh thành mà nàng gặp, gật đầu ngượng ngùng với Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương hơi buồn cười, Bạch Chỉ Hàn họa hại nam nhân đã đành, hôm nay có khi khiến một vị tiểu thư mất ngủ.
Lúc này có mấy người khách nữa đi vào, là nam tử, ba bốn tên, quen biết Chân tiểu thư, đi tới chào hỏi nói chuyện sôi nổi, nhìn cách ăn mặc thì biết đều là công tử nhà giàu.
Bạch Chỉ Hàn được Lương thị cho biết mục đích chuyến đi này, nào dám tiêu tiền, tâm ý của Tả Thiếu Dương với nàng đã đủ rồi:
- Thiếu gia mua cho Chỉ Nhi nhiều thứ rồi, không cần nữa đâu.
- Đã nói rồi, cứ chọn cái mình thích đi.
Bạch Chỉ Hàn thấy nữ tử bên kia cứ nhìn trộm bọn họ, bây giờ còn từ chối nữa thì làm mất mặt Tả Thiếu Dương, thế nên chọn một cái ngọc bội có vẻ bình thường nhất.
Vị chưởng vuốt râu tán thưởng:
- Công tử, cái ngọc bội này là liên tâm tỏa, là món quà rất tốt tặng cho ý trung nhân, chủ tớ cũng phù hợp, quan trọng là hai chữ "liên tâm", công tử quan tâm tới tiểu ca này, còn tiểu ca trong lòng có công tử, đó chính là liên tâm, không thể hợp hơn.
Ngọc bội đó làm bằng bạch ngọc, hình dáng giống số 8, một đầu kết tua đỏ, Tả Thiếu Dương rất thích, liên tâm tỏa, ý nghĩa rất hay, hợp với quan hệ của y và Bạch Chỉ Hàn:
- Chưởng quầy, bao nhiều tiền?
- Sáu quan thôi.
Tả Thiếu Dương hơi tái mặt, vốn nghĩ cái ngọc bội nhỏ xíu nà một quan là nhiều, không ngờ tới sáu quan, là nguyên mẫu ruộng tốt nhất ở Hợp Châu rồi.
Chưởng quầy giỏi nhìn mặt khách, biết Tả Thiếu Dương thích rồi, khom lưng xuống, chà tay vào nhau:
- Công tử hẳn là lần đầu quang lâm tệ điếm, hi vọng lần sau công tử quay lại chiếu cố, nên chỉ tính gia 5 quan thôi, cái ngọc bội này vô cùng xứng với tiểu ca.
Tả Thiếu Dương để nó bên hông Bạch Chỉ Hàn ướm thử, đúng là rất đẹp, hơi đắt nhưng đáng, cho tay vào lòng lấy tiền, Bạch Chỉ Hàn ngăn lại:
- Thiếu gia, Chỉ Nhi còn muốn chọn, được không?
Ý định của nàng rất đơn giản, định đợi Chân tiểu thư kia đi rồi, liền nói không vừa ý, kéo Tả Thiếu Dương ra khỏi đây là được.
Bạch Chỉ Hàn đi xem những món trang sức nho nhỏ, món to không dám hỏi, nhưng nàng rõ ràng không có kinh nghiệm trong việc này, món đồ nhỏ đều giá bảy tám quan trở lên, còn đắt hơn cả cái ngọc bội kia, hiệu trang sức này không dám nói là tốt nhất, nhưng e rằng là đắt nhất kinh thành rồi.
Lúc này một tên công tử áo trắng trong nhóm vừa chào hỏi Chân tiểu thư đi tới, theo sau là nam bộc ôm rương to, rất vất vả.
Tên công tử đó chỉ liếc qua một lượt, chỉ tay nói:
- Cái này.
- A, thiếu gia quả nhiên nhãn lực như thần, chọn một cái trúng ngay tinh phầm của tệ hiệu.
Viên chưởng quầy cười tới mắt híp lại không thấy nổi đường:- Thiếu gia, tính tròn giá là 376 quan ạ.
- Ừ.
Tên công tử khẽ giật đầu ra hiệu, tên nam đinh đặt cái hòm nặng chịnh lên quầy, mở ra, toàn là đĩnh bạc trắng lóa mắt, to như móng ngựa.
Chưởng quầy vội gọi hỏa kế tới:
- Thiếu gia đợi chút, tiểu nhân lấy tiền lẻ trả.
- Không vội.
Tên công tử đó quay người, nhìn Bạch Chỉ Hàn một cái, chắp tay nói với Tả Thiếu Dương:
- Huynh đài, thư đồng của cậu rất đáng yêu, ta nhìn một lần đã thích, muốn tặng mấy món trang sức nhỏ làm quả gặp mặt được không? Chưởng quầy, đem mấy món tiểu ca đây vừa chọn ra, tiền tính cả cho ta.
Mặc dù tên này gọi Bạch Chỉ Hàn là tiểu ca, nhưng Tả Thiếu Dương biết, hắn đã nhận ra nàng là nữ cải nam trang, lòng không thích, bình đạm nói:
- Đa tạ ý tốt, nhưng không cần.
Nói rồi lấy cái ngọc bội liên tâm tỏa mà Bạch Chỉ Hàn chọn ban đầu, đưa cho chưởng quầy:
- Cái này đi.
Lấy ra đĩnh bạc nhỏ năm lượng, đặt lên quầy, chắp tay với chưởng quầy, cùng Bạch Chỉ Hàn rời đi.
Khi người ta coi một cái gì đó cực kỳ trọng yếu sẽ luôn sợ người khác cướp mất, như bảo tọa của hoàng đế, như khúc xương của con chó, so sánh hơi lệch lạc, nhưng tâm thái chẳng khác gì nhau, với Tả Thiếu Dương, Bạch Chỉ Hàn là báu vật của y.
Trong hiệu nha hoàn đi cùng Chân tiểu thư mới thì thầm:
- Tiểu thư, người ta là nữ đó, đừng nhìn nữa.
Chân tiểu thư hơi đỏ mặt:
- Nha đầu chết bầm, còn cần ngươi phải nói à, chọn đồ mau rồi về, sắp tới sinh nhật Xảo Nhi rồi.
Bạch Chỉ Hàn cùng Tả Thiếu Dương ra ngoài hiệu châu báu, đi qua chỗ rẽ mới nói nhỏ:
- Thiếu gia, đợi một lúc chúng ta đem cái ngọc bội này tả thôi.
Tả Thiếu Dương đứng lại nhìn nàng:
- Chỉ Nhi, ta thực lòng muốn mua cho nàng một món trang sức, nói thật là ta cũng không ngờ là đắt như vậy, chỉ mua được món này thôi, nhưng tên của nó cũng có ý nghĩa, coi như minh chứng cho tình cảm của chúng ta, đợi sau này có tiền rồi, nhất định sẽ mua cho nàng những món trang sức đẹp hơn nữa.
Bạch Chỉ Hàn khẽ nói:
- Đa tạ thiếu gia.
- Ừ, đeo lên cho ta xem.
Tả Thiếu Dương lùi lại nhìn ngắm:
- Người ta nói người đẹp nhờ lụa, ta thấy nàng đeo ngọc bội này lên, nó còn đẹp hơn bội phần.
- Thế sao?
Bạch Chỉ Hàn nghe mà mặt nóng ran, nàng không nhìn thấy mình đeo ngọc bội thế nào, nhưng nhận ra được ánh mắt Tả Thiếu Dương rất thích, lòng hết sức vui vẻ.
Hai người ra khỏi cửa hiệu thì mặt trời đã ngả về phía tây, nghe thấy tiếng trống dọn đường, không phải kẻng như ở Hợp Châu mà là trống, nghe Bạch Chỉ Hàn nói thì đúng một trăm lẻ tám tiếng, càng đánh càng nhanh như thúc giục, người mua sắm trên đường nhanh chóng thanh toán tiền, các cửa hiệu bắt đầu đóng bớt cửa, bọn họ liền theo dòng người rời đi, về khách sạn Bằng Lai.
Ngày hôm sau Tả Quý đi bái phỏng Bảo chưởng quầy, nói Tả Thiếu Dương tùy ý làm gì thì làm không cần đi theo, Tả Thiếu Dương lấy làm lạ, sao không cho mình đi, hay cha hội ngộ bạn cũ, tính tới khu đèn đỏ thác loạn một hồi, dám lắm, tiếc là không được thấy dáng vẻ cha lúc mấy cô em xinh tươi ỡm ờ bên cạnh, không biết có giữ được vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày không.
Tả Quý tất nhiên không thể để nhi tử biết tính toán của mình, ông không hề biết tâm tư xấu xa của quý tử, coi như là hòa.