Vu đại phu, Vu phu nhân quỳ xuống, bò lên cầu thang cầu xin, Tả Quý vào phòng đóng cửa, Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn cùng đi theo, một cơn mưa đủ thứ đồ ném xuống người Vu gia, lần này đám đông vô cùng phẫn nộ, cứ vớ được cái gì trong tầm tay là ném xuống, có cả phó dịch bị ném vỡ đầu chảy máu, vội vàng bảo hộ phu thê Vu gia bỏ chạy.
Ở trong phòng, Tả Quý cầm cốc trà uống liên hồi, nhưng ai cũng nhìn ra, tâm tư của ông không ở việc uống trà, tay cầm cốc run như lên cơn động kinh.
Bạch Chỉ Hàn và Tả Thiếu Dương đều không nói gì trong trường hợp này.
Một lúc Tả Quý đập choang cốc trà xuống sàn, thở hồng hộc:
- Vu gia, Vu gia, các người dám hối hôn, ta nhất định làm ra nhẽ.
- Cha, chuyện này nên từ từ tính.
Tả Thiếu Dương bình tĩnh lại, lên tiếng khuyên:
- Tính cái gì mà tính? Người ta đã cưỡi lên đầu mà ỉa rồi, còn tính cái gì, cục tức này ta không nuốt trôi, đừng nói nữa.
- Cha, không phải con muốn khuyên cha bỏ qua, mà con muốn nói, chuyện này không đơn giản, nếu chúng ta lỗ mãng đi kiện, chi e không có kết quả gì.
Tả Thiếu Dương không thấy chuyện hối hôn quá khó tiếp nhận, thời hiện đại yêu đương tự do, chưa lĩnh giấy kết hôn thì ai cũng có thể suy nghĩ lại, tuy có đau lòng, nhưng không hợp thì chia tay, tìm người khác phù hợp hơn, chẳng cho rằng đó là xỉ nhục quá lớn, với Vu tiểu thư, chỉ mới gặp nhau một lần, ấn tượng không tệ, chả có tình cảm gì, y chỉ lo mục đích đằng sau những chuyện này:
- Cha nghĩ xem, vì sao ba nhà đều định thân xong phản đối? Cả ba nhà đều do chúng ta chủ động tới nhà, không thể nói là thông đồng cố ý ức hiếp chúng ta, nhìn cả quá trình thương lượng hôn sự, bọn họ rất chân thành, chỉ là không còn lựa chọn nào khác mới hối hôn.
- Ý con nói có kẻ cố ý đối đầu với chúng ta?
Tả Quý trầm giọng nói:
- Rất có thể, chúng ta phải làm rõ vấn đề ở đâu đã, không nên trở mặt vội, dù sao hôn thư trong tay chúng ta, có thể dùng nó ép họ phải nói ra nguyên nhân thực sự.
Tả Thiếu Dương phân tích:
- Nếu không lỡ mục đích của kẻ đằng sau là muốn chúng ta cuốn vào kiện cáo thì sao? Chúng ta không nên làm ầm ĩ tới mức ai ai cũng biết, dồn họ vào đường cùng phải đánh liều đối phó với chúng ta, trước tiên cứ qua quan hệ đàm phán thế nào.
- Ừ.
Tả Quý thấy nhi tử nói có lý, không làm ầm ĩ lên nữa, ngồi xuống suy nghĩ, hôn sự này do Cù lão thái gia làm trung gian, ông ta và Vu gia rất thân thiết, mình đẩy Vu gia vào đường cùng, nói không chừng trở mặt nốt với cả Cù gia, như thế ở kinh thành bốn phương tám hướng là địch, dù có thắng kiện, e cũng khó bình yên rời kinh thành.
Thấy cha đã chịu bình tĩnh suy nghĩ, Tả Thiếu Dương bảo Bạch Chỉ Hàn về phòng lấy rương thuốc, vì chuyến đi này nên thuốc men y chuẩn bị vô cùng đầy đủ, từ cảm sốt, tiêu chảy, đau đầu, mất ngủ tới an thần bổ dưỡng đều có, khuyên cha uống vào, nằm xuống nghỉ ngơi, rồi ra ngoài.
Tả Thiếu Dương cùng Bạch Chỉ Hàn đi sang phòng Kiều Xảo Nhi, Hà Tử và Vượng Tài đều biết ý ra ngoài.
Không đợi Tả Thiếu Dương hỏi, Kiều Xảo Nhi đã lên tiếng:
- Chuyện vừa rồi muội đã nghe thấy, nếu ca ca định kiện họ, muội có thể nói với Nhị ca muội tới tìm Bành huyện úy đánh tiếng trước, tránh bọn họ giở trò.
Cô bé này thật hiểu lòng người, không bao giờ khiến đối phương khó xử, khôn khéo nói trước rồi, Tả Thiếu Dương mỉm cười:
- Cám ơn muội, lệnh huynh và Bành huyện úy thân thiết lắm sao?
- Không thân, nhưng có thể nói chuyện được.
Kinh thành triều Đường gọi là kinh triệu, thiết lập hai cấp hành chính, một cấp là huyện Trường An, một cấp là kinh triệu phủ Trường An. Huyện Trường An tuy cũng là cấp huyện, nhưng trưởng quan của nó là quan chính ngũ phẩm cao hơn huyện lệnh phổ thông chỉ có chính thất phẩm.
Huyện úy Trường An phụ trách thẩm lý vụ án dân sự phát sinh trong địa phận Trường An, cấp bậc tòng bát phẩm. Trong khi đó Đại lý tự chính là cơ quan thẩm phán tối cao của triều Đường, nhìn từ tầng cấp tố tụng, Đại lý tự chính là tòa án tối cao thời hiện đại, còn huyện nha Trường An chính là tòa án nhân dân thành phố Bắc Kinh.Thông thường vụ án dân sự đều do nha môn huyện xử lý, đưa ra phán quyết cuối cùng, không được kiện vượt cấp lên trên, đương nhiên nếu có liên quan tới quan viên, hoặc ảnh hưởng trọng đại, cấp châu phủ sẽ phúc thẩm lại, nếu ảnh hưởng đặc biệt lớn thậm chí có thể báo lên hình bộ, ngự sự, đại lý tạo thành tam đường hội thẩm, nếu vụ án có liên quan tới hoàng gia sẽ do hoàng đế, ti chuyên trách sự vụ hoàng tộc tham gia, sẽ thành ngũ đường hội thẩm.
Đó là lý thuyết thôi, nguyên tắc thì Đại lý tự không tham gia vào vụ án dân sự.
Kiều Quan làm bình sự ở Đại lý tự, tuy là cơ cấu cấp trên, song không có quan hệ lãnh đạo với huyện úy Trường An, hai người lại còn cùng cấp bậc, đều là đồng liêu cùng cơ cấu, ít nhiều cũng có tiếng nói.
Tả Thiếu Dương không hề muốn kiện cáo, nhưng nhìn thái độ cha mình thì nếu đàm phán không xong quyết không bỏ qua, cho nên y phải chuẩn bị trước, không để cha bị thua thiệt:
- Vậy xin nhờ huynh trưởng muội giúp đỡ, ta biết kiện cáo sẽ tốn kém, tốn bao nhiêu tiền ta sẽ lo liệu.
- Được, Vượng Tài, đi gọi Nhị ca ta tới đây.
Vượng Tài tuân lệnh đi rồi, Kiều Xảo Nhi lại nói:
- Muội và Chân Dao là bằng hữu thân thiết, muội đi nói với tỷ ấy một tiếng, xem có thể giúp được gì không?
- Chân Dao là ai?
Tả Thiếu Dương thắc mắc:
- Là Tằng ngoại tôn nữ của Chân Quyền lão thần y, huynh hành y chắc biết nhà họ.
Tả Thiếu Dương vỗ trán, thế mà không đoán ra, hôm nọ Kiều Quan đã nói nhà mình và Chân gia là thế giao mà, có điều y không muốn làm lớn chuyện:
- Cám ơn muội, tạm thời chưa cần, hiện giờ họ đuối lý, chúng ta có thể thuyết phục họ nói ra nguyên nhân, nếu dồn ép quá đáng, bọn họ mất hết thể diện ắt sẽ phản đòn, nếu không phải vạn đất đắc dĩ, ta không muốn chuốc thêm kẻ thù ở nơi đất khách quê người thế này, nên muội đừng kể cho ai biết.
Kiều Xảo Nhi hoàn toàn vì ý tốt, nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự suy nghĩ không thấu đáo, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy thì thè lưỡi ra, không dám ý kiến nữa.
Buổi trưa, Kiều Quan chưa tới thì Cù lão thái gia đã tới trước, đi cùng với bà mai, cả hai đều có vẻ đi rất gấp gáp, mồ hôi đầm đìa, vừa đi vào đã chắp tay bồi tội liên hồi:
- Tả lang trung, chuyện này, thực sự là, lão hủ bất kể thế nào cũng không ngờ tới, thực hổ thẹn vô cùng.
Tả Quý đã trấn tĩnh hơn nhiều:
- Chuyện này đâu phải lỗi của lão thái gia, ai ngờ Vu gia lại tráo trở như vậy.
Cù lão thái gia càng hổ thẹn, ngồi xuống thấm mồ hôi:
- Vu gia đã nói chuyện này với lão hủ rồi, bọn họ bảo khuê nữ nhà họ không muốn gả đi xa, nên muốn hối hôn. Lão hủ nổi giận tại chỗ, chửi mắng một hồi, nói hôn sự này do lão hủ làm mai, bọn họ làm thế là không nể mặt lão hủ, ta cũng không cần nể nang. Nhân vô tín bất lập, lão hủ liền đuổi ra khỏi nhà, nói nếu bọn họ hối hôn, hai nhà cũng đoạn tuyệt.
Giọng điệu quả nhiên giống Bạch Chỉ Hàn, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Lão thái gia, ý người nên phải làm sao?
Cù lão thái gia trầm giọng:
- Phía chúng ta chiếm lý tuyệt đối, nếu bên đó không có câu trả lời thỏa đáng, dùng thứ lý do vớ vẩn đó đối phó, vậy thì chỉ còn cách lên nha môn nói chuyện thôi.
Bà mai than thở:
- Ái dà, đúng là tà môn, lão thân làm mai bao năm, kết thành hôn sự nhiều không kể siết, cũng đã thấy hối hôn, nhưng toàn là phía nam đưa ra, không cần sính lễ đã đưa, tới nói lời xin lỗi là được. Còn phía nữ hối hôn thì chưa từng thấy, cũng nghe nói vì phía nam quá cùng khổ, không muốn gả khuê nữ tới, nhưng cũng trì hoãn vài tháng, thậm chí cả năm mới nói. Chứ như lần này, hôm qua và đồng ý, hôm nay tới hối hôn, thực sự chưa thấy bao giờ, lão thân sau này còn làm mai cho ai được chứ, Vu gia quá thất đức, ý lão thân là kiện, không việc gì mà không kiện, thậm chí nếu cần lên kim giám điện gõ trống Đằng Văn kêu oan, để thánh thượng trừng trị cái nhà bội tin này.