TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 18 – Chuyện rất đáng để khoe khoang

Biết tính của Trịnh Khả Giai không biết giữ mồm giữ miệng, Ôn Dĩ Phàm cũng không hy vọng cô ta sẽ giữ kín chuyện gặp cô. Nhưng cô cũng không ngờ, chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, Trịnh Khả Giai đã nói chuyện này với mẹ cô.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Ôn Dĩ Phàm nhận được điện thoại của Triệu Viện Đông.

Giọng của Triệu Viện Đông hơi do dự: “A Hàng, mẹ mới nghe Giai Giai nói, con bé gặp con ở bệnh viện thành phố? Con trở về Nam Vu rồi sao?”

Ôn Dĩ Phàm đi đến trạm xe buýt đối diện, dạ một tiếng.

Sau tiếng dạ này, hai người đều yên lặng.

Triệu Viện Đông thở dài, cũng không nói nhiều: “Trở về bao lâu rồi?”

Ôn Dĩ Phàm: “Chưa lâu.”

Triệu Viện Đông: “Con quyết định sau này ở Nam Vu luôn sao?”

Ôn Dĩ Phàm dừng mấy giây, thành thật nói: “Con không biết.”

“Vậy để sau rồi quyết định, ở lại Nam Vu thì rất tốt. Một mình con ở xa như vậy, mẹ cũng không yên tâm.” Triệu Viện Đông nói: “Còn nữa, tết này con về nhà mẹ ăn tết, đừng một mình trải qua năm mới ở bên ngoài.”

“Dạ.”

Triệu Viện Đông tiếp tục nói: “Gần đây Nam Vu trở lạnh, con nhớ mặc ấm một chút, đừng vì bận rộn công việc mà quên ăn cơm, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, biết không?”

Ôn Dĩ Phàm ngồi lên băng ghế của trạm xe buýt, thất thần: “Dạ.”

Lại là yên lặng.

Không biết qua bao lâu, Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nghe được từ đầu kia truyền đến tiếng khóc thút thít.

Cô chớp chớp mi.

“A Hàng,” lúc này, giọng Triệu Viện Đông dần nghẹn ngào: “Mẹ biết con trách mẹ, những năm này mẹ quả thật, không làm hết trách nhiệm của một người mẹ. Mấy hôm nay mẹ cũng nằm mơ thấy ba con, ông ấy cũng đang trách —— “

“Nói gì cũng được, ” Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời bà, “Nhưng xin mẹ đừng nhắc đến ba con.”

“…”

Cảm thấy lời nói của mình hơi gay gắt, Ôn Dĩ Phàm lại rủ mắt xuống, nhẹ nhàng hơn: “Mẹ đừng khóc, con sống ổn mà. Có thời gian, con sẽ đi thăm mẹ.”

Triệu Viện Đông không lên tiếng.

Ôn Dĩ Phàm cười cười: “Hơn nữa mẹ đã làm rất tốt trách nhiệm của mẹ mà.”

—— chỉ có điều không phải là đối với con mà thôi.

Vừa lúc xe buýt đến, Ôn Dĩ Phàm đứng lên, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại. Cô lên xe, tìm chỗ ngồi, rồi chăm chú nhìn dãy đèn đường loang loáng bên ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ cũng dần mơ hồ.

Từ từ, từng chút một, những cảm xúc tiêu cực cũng dần mờ nhạt.

Như có một bàn tay vô hình, có thể đem những điều đó xóa sạch đi.

Hay có thể là, chỉ đem những điều đó cất giấu ở một nơi không ai nhìn thấy.

Lúc ra khỏi xe buýt, Ôn Dĩ Phàm cũng đã điều chỉnh xong cảm xúc.

Có thể vì hôm qua ngủ đủ giấc, cả ngày nay Ôn Dĩ Phàm cảm thấy tinh thần rất phấn chấn.

Sau khi rời khỏi đồn công an, cô quay lại đài truyền hình, cả buổi chiều ngồi lì ở phòng máy viết bản thảo, viết xong lại chỉnh sửa cắt nối phim. Rồi lại về phòng làm việc, hoàn thành một số bản thảo còn dang dở trước đó.

Mọi người xung quanh dần về hết, chỉ còn lại một mình cô.

Cô xem giờ, đã gần mười một giờ.

Ôn Dĩ Phàm hơi bất ngờ, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi cơ quan. Đã về khuya, trên đường phố không còn mấy người đi lại, cả con đường chìm trong tĩnh lặng.

Cô chạy đến trạm xe lửa, thở hổn hển, theo loa phát thanh bắt kịp chuyến tàu cuối cùng.

Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.

Giờ này trên tàu rất ít người, Ôn Dĩ Phàm tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô lật xem điện thoại.

Bỗng nhiên chú ý đến hai giờ trước, Triệu Viện Đông chuyển cho cô ba ngàn đồng.

Ôn Dĩ Phàm mím môi, trực tiếp chuyển trả lại.

Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ rưỡi.

Cô vào cửa, cúi đầu cởi giày ra, lúc ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tang Diên lúc này đang nằm ở ghế sofa.

“…”

Ôn Dĩ Phàm tự nhiên cảm thấy ngưỡng mộ cuộc sống của anh.

Lúc cô ra cửa, anh đang nằm ở ghế sofa.

Cô ở bên ngoài bận bịu làm việc cả ngày, khi trở về, anh cũng vẫn đang nằm trên ghế sofa.

Giống như một người rảnh rỗi không cần làm gì mà vẫn có đủ tiền sinh sống.

Lúc này TV ở phòng khách đang mở, chiếu phim gì đó về gia đình.

Tang Diên không xem TV, có lẽ chỉ mở lên cho có tiếng động. Anh đang cầm điện thoại, nghe âm thanh hình như là chơi game. Điện thoại cũng mở tiếng rất lớn, cùng với tiếng TV tạo nên âm thanh rất ồn ào.

Ôn Dĩ Phàm không nhắc nhở anh.

Cô định đi tắm trước, nếu sau khi đi ra “cảm giác tồn tại” của anh vẫn cao như vậy, thì sẽ nhắn WeChat bảo anh ngừng một chút. Cách màn hình, cũng xem như giữ thể diện cho anh.

Ôn Dĩ Phàm đang định đi về phòng.

Tang Diên lại ngước mắt, gọi cô: “Này.”

Không biết Đại thiếu gia lại có yêu cầu gì, Ôn Dĩ Phàm do dự đứng yên: “Có chuyện gì?”

Tang Diên đột ngột lên tiếng: “Bản thân tôi —“

Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”

Tang Diên vừa tiếp tục chơi game, vừa thờ ơ nói chuyện với cô: “—–có một tật xấu.”

“…”

Ôn Dĩ Phàm rất muốn than phiền.

Anh chỉ có một tật xấu thôi sao?

“Tôi có ý thức an toàn rất cao, trước khi ngủ, cửa nhà phải khóa.” Tang Diên ngừng mấy giây, lại thẳng tắp nhìn về phía cô: “Nếu không, tôi không ngủ được.”

Giọng điệu của anh như là đang khiển trách cô.

Bởi vì cô, đã làm ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của anh.

“Tôi sau khi về đến nhà cũng có thói quen khóa cửa.” Ôn Dĩ Phàm thương lượng cùng anh: “Anh nếu mệt cứ ngủ trước, tôi về sau sẽ khóa cửa sau. Anh không cần lo lắng mất an toàn.”

“Tôi đã nói rồi, ” Tang Diên nửa nằm, ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng vẫn lộ ra vẻ ngạo mạn: “Khóa, trước, khi, ngủ.”

“…” Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở, “Trước khi chúng ta quyết định thuê chung, tôi đã nói rõ với anh. Công việc của tôi phải thường xuyên tăng ca, rất không có quy luật, anh cũng đã chấp nhận.”

“Đúng.” Tang Diên không nhanh không chậm nói: “Cho nên sau này nếu em không về được trước mười giờ, thì phiền em báo trước cho tôi.”

Yên lặng.

Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Chỉ cần báo trước thì anh sẽ thấy an toàn sao?”

“Dĩ nhiên không phải, đây xem như là chúng ta tôn trọng nhau.” Tang Diên cà lơ phất phơ, “Nếu như có đêm em không về mà không báo trước, chẳng phải cả đêm tôi không thể khóa cửa, phải sợ hãi bất an suốt đêm sao?”

“…”

Ôn Dĩ Phàm thấy anh cả ngày cả đêm sao nhiều vấn đề phiền phức quá.

Nghĩ dù sao cũng chỉ là một câu nói, Ôn Dĩ Phàm nhường nhịn anh: “Được, sau này nếu phải về trễ tôi sẽ báo trước với anh.”

Nói xong, cô đang định trở về phòng.

Tang Diên lại nói: “Còn nữa.”

Ôn Dĩ Phàm tốt tính: “Còn có chuyện gì sao?”

“Chuyện làm ăn,” Tang Diên lời ít ý nhiều, “Có giúp một tay không?”

“…”

Chuyện này Ôn Dĩ Phàm còn chưa bàn với bọn Chung Tư Kiều. Cô định trực tiếp từ chối Tang Diên, nhưng lại không biết từ đâu nhớ đến hai mươi đồng khi xưa của anh. Cô nuốt lời định nói, sửa lại: “Thật sự phải trả chín chín phần trăm sao?”

“…”

Cuối cùng Tang Diên cũng đề nghị.

Cho cô giá hữu nghị nhất từ trước đến nay.

—— tám mươi chín phần trăm.

Ôn Dĩ Phàm cũng không biết bản thân có bị thần kinh hay không, mà lại đồng ý với anh.

Trở về phòng, Ôn Dĩ Phàm mở điện thoại lên.

Vừa vặn thấy Chung Tư Kiều và Hướng Lãng đang ở trong nhóm groupchat ba người của bọn họ trò chuyện, bàn bạc về việc tụ tập mấy hôm nữa. Ôn Dĩ Phàm dừng ngón tay trên màn hình cả nửa ngày, cực kỳ hối hận đã vì nhất thời nhớ ơn xưa mà nhận lời với Tang Diên.

Ôn Dĩ Phàm nhắm mắt nhắn:【Hay đến ‘Tăng ca’ đi?】

Chung Tư Kiều:【Sao? Đó là chỗ lúc trước chúng ta đi mà?】

Chung Tư Kiều:【Là chỗ quán bar của Tang Diên à?】

Ôn Dĩ Phàm:【Ừ.】

Chung Tư Kiều:【Tại sao lại đến đó nữa? Chúng ta đã đến một lần rồi.】

Chung Tư Kiều:【Mình muốn lần này đổi chỗ khác!】

Hướng Lãng:【Tang Diên à?】

Hướng Lãng:【Anh ta cũng mở quán bar sao?】

Ôn Dĩ Phàm:【Bởi vì __】

Ôn Dĩ Phàm: 【…】

Ôn Dĩ Phàm:【Mình có chuyện này muốn nói với các cậu.】

Hướng Lãng:【Chuyện gì vậy?】

Chung Tư Kiều:【Mời nói】

Ôn Dĩ Phàm:【Trước đây mình có nói với các cậu là đã tìm được người thuê nhà chung.】

Ôn Dĩ Phàm:【là Tang Diên.】

“…”

Trong khoảnh khắc cả nhóm chat như bị đóng băng.

Hướng Lãng:【?】

Chung Tư Kiều:【???】

Chung Tư Kiều:【Cmn, hai người ở chung sao?】

Chung Tư Kiều:【Mình chỉ nhớ lần trước anh ta bảo cậu đem áo khoác về làm kỷ niệm thôi!】

Chung Tư Kiều:【Sao bây giờ! Lại ! Đem ! Người ! Thật ! Về ! Nhà !】

Ôn Dĩ Phàm:【Chờ đến lúc gặp rồi minh sẽ kể từ đầu cho các cậu nghe.】

Ôn Dĩ Phàm:【Đến đó nhé! Anh ấy nói sẽ tính giá hữu nghị cho chúng ta!】

Chung Tư Kiều:【Giảm giá sao? Vậy mình đồng ý.】

Chung Tư Kiều:【Vậy phải trả bao nhiêu phần trăm?】

Ôn Dĩ Phàm…

Ôn Dĩ Phàm:【89%】

Chung Tư Kiều…

Hướng Lãng…

Chung Tư Kiều:【Cậu bảo anh ta cút đi!】

Chung Tư Kiều:【Hắn tưởng ai cũng tiêu tiền như rác sao? Đồ ngốc mới tin là hắn tính giá hữu nghị cho!】

Ôn Dĩ Phàm:【…】

Ôn Dĩ Phàm:【Mình lỡ đồng ý rồi!】

Hướng Lãng:【…】

Chung Tư Kiều:【…】

Dù rằng bọn họ không hứng thú chút nào với phần ưu đãi của Tang Diên, nhưng cũng ngại bảo Ôn Dĩ Phàm thay đổi, cuối cùng đành quyết định địa điểm tụ họp là ở Tăng Ca.

Buổi tối thứ năm.

Ôn Dĩ Phàm đang chuẩn bị ra ngoài, Tang Diên cũng vừa đúng lúc từ trong phòng đi ra. Anh đã thay quần áo khác, mặc một chiếc áo khoác sậm màu, đang kéo dây kéo cao kín cổ.

“Chúng tôi ăn uống xong mới đến bar.” Ôn Dĩ Phàm không chắc anh đã giúp cô đặt bàn chưa, chủ động nói: “Đến lúc đó tôi nói với người phục vụ là được phải không?”

Tang Diên liếc cô: “Nói với tôi.”

Ôn Dĩ Phàm A một tiếng: “Vậy cám ơn nhiều.”

Vừa đúng lúc Hướng Lãng gọi điện thoại đến.

Ôn Dĩ Phàm nhận, vừa đi đến sảnh chuẩn bị mang giày vào: “Các cậu đã đến chưa?”

“Đến cửa tiểu khu của cậu rồi,” Giọng Hướng Lãng vui vẻ: “Bảo vệ không cho vào trong, cậu tự ra được không? Cậu cứ đến cổng là thấy bọn mình.”

“Được.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Vậy các cậu đợi một chút, mình đi ra ngay. Rất nhanh.”

“Không có gì, đừng gấp.” Hướng Lãng nói, “Cậu cứ từ từ đi.”

“Cái gì không gấp!” Bên kia điện thoại truyền đến giọng Chung Tư Kiều, ồn ồn ào ào: “Ôn Dĩ Phàm! Cậu nhanh lên một chút cho mình! Mình sắp chết đói rồi đây!”

“Vậy cậu cố gắng một chút, ” Ôn Dĩ Phàm cầm chìa khóa lên, cười nói,”bây giờ mình đi cứu mạng cậu đây.”

Đi ra khỏi nhà, Ôn Dĩ Phàm đang định đóng cửa, chợt thấy Tang Diên cũng bước ra, lúc này đang đứng ở sau lưng cô. Cô dừng lại, gật đầu với anh, rồi sau đó đi đến sảnh chờ thang máy.

Phía sau truyền đến tiếng Tang Diên đóng cửa.

Hai người cùng vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại.

Ôn Dĩ Phàm nhấn nút “Tầng trệt” xong, động tác dừng lại, hỏi anh: “Tôi ấn giúp anh ‘Tầng hầm’ nhé?”

Tang Diên đút tay vào túi, nhàn tản: “Không cần.”

Lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Đến tầng trệt, Ôn Dĩ Phàm đi ra ngoài.

Không biết hôm nay tại sao anh không lái xe đi, Ôn Dĩ Phàm cũng không để ý. Sợ bọn họ chờ lâu, cô liếc nhìn thời gian, đi thật nhanh.

Ra đến cổng tiểu khu.

Ôn Dĩ Phàm liếc mắt liền thấy được hai người bọn họ. Đã nhiều năm cô không gặp lại Hướng Lãng, nhưng anh không thay đổi nhiều.

Dáng vẻ Hướng Lãng vẫn rất anh tuấn, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đeo kính cận gọng đen, trông rất lịch sự nhã nhặn.

Chung Tư Kiều đứng ở bên cạnh anh.

Hai người lúc này đều đợi ở ngoài xe.

Ngoài hai người bọn họ, đứng bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn.

Ôn Dĩ Phàm nhìn kỹ lại.

Là Tô Hạo An.

Ba người lúc này đang trò chuyện, bầu không khí rất thân thiện.

Ôn Dĩ Phàm vừa tự hỏi tại sao Tô Hạo An lại ở đây lúc này, đột nhiên nhớ đến hôm nay Tang Diên không lái xe. Cô vô thức quay đầu nhìn lại, giữa hai người còn cách một khoảng.

Anh mới vừa từ cửa nhỏ đi ra.

Hướng Lãng nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm trước tiên.

Anh cười rạng rỡ, hướng về phía Ôn Dĩ Phàm vẫy vẫy tay: “Dĩ Phàm, mau đến đây.”

Nhìn thấy Tang Diên ở phía sau, Tô Hạo An cũng lên tiếng: “Hai người cùng đi ra sao?”

Ánh mắt cả ba người đều đổ dồn vào Ôn Dĩ Phàm.

“…”

Dù sao tất cả bọn họ đều biết chuyện hai người thuê chung nhà, Ôn Dĩ Phàm cũng không ngại gì, thản nhiên nói: “Ừ.”

“Này, ” Tô Hạo An chủ động mời, “Dù sao cũng tình cờ gặp nhau, vậy chúng ta cùng đi ăn một bữa đi. Hướng Lãng, còn nhớ không, trước đây chúng ta ngồi cùng bàn!”

Hướng Lãng cười: “Nhớ.”

Chung Tư Kiều vui vẻ đồng ý: “Vậy thì đi chung thôi, dù sao cũng đều đi ăn tối.”

“Vậy được, lên xe trước đi. Bên ngoài lạnh lắm.” Tô Hạo An đang định quay về xe mình, suy nghĩ một chút, lại sửa lại: “Vậy thôi tôi không lái xe đâu, tôi định uống chút rượu. Xe tôi đậu ở đây vậy. Hướng Lãng, tôi đi chung xe với cậu nhé.”

Hướng Lãng: “Được.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Tang Diên đi về hướng này. Khi ngang qua Ôn Dĩ Phàm, anh dừng chân, nghiêng đầu chầm chậm lên tiếng: “Mặc dù biết đây là một chuyện rất đáng để khoe khoang—-“

Ôn Dĩ Phàm: “?”

“Nhưng việc hai chúng ta thuê chung nhà, ” Tang Diên nói nhỏ, giọng điệu ra vẻ như đang khó xử: “Em cũng không nên gặp ai cũng vội khoe ngay!”

“…”

Đọc truyện chữ Full