Trong ấn tượng của cô, hẳn là vào một ngày cuối tuần năm lớp mười.
Ôn Dĩ Phàm đã quên hôm đó cô ra khỏi nhà để làm gì, chỉ nhớ lúc cô đang mua đồ thì có một cô bé chạy đến trước mặt cô, nói muốn mời cô ăn kem.
Đang nói chợt ngừng lại.
Người bạn nhỏ này như bỗng dưng nhớ ra mục đích chính, liền bổ sung một câu:
“Chị ơi, em không tìm được anh hai của em.”
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt: “Em và anh của em bị lạc nhau sao?”
Tang Trĩ nghiêng đầu, miễn cưỡng dạ một tiếng.
Ôn Dĩ Phàm: “Bị lạc ở chỗ nào?”
Nghe nói như vậy, Tang Trĩ quay đầu, chỉ ngón tay về phía sau một cái cây đằng xa: “Ở nơi đó.”
Ôn Dĩ Phàm liếc sang bên đó, nhưng không nhìn thấy ai. Cô đặt đồ trên tay xuống, từ trong túi lấy ra điện thoại: “Không sao đâu, em có nhớ số điện thoại của anh em không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không nhớ.”
“. . .”
“Nhưng chắc là anh hai em đang ở bên kia.” Tang Trĩ chủ động kéo tay cô, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Chị ơi, chị có thể dắt em qua đó tìm không? Em sợ đi một mình.”
Ôn Dĩ Phàm mỉm cười, ôn hòa nói: “Có thể.”
Hôm đó nắng rất gắt, gió thổi qua gò má cũng cảm thấy bỏng rát.
Ôn Dĩ Phàm mở dù che nắng ra, bị cô bé Tang Trĩ nho nhỏ kéo đi về phía trước. Cô bé vóc dáng nhỏ nhắn, bước chân cũng nhỏ, nhưng tốc độ đi bộ rất nhanh, cô bé vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót, trông rất vui vẻ.
Tang Trĩ dắt cô chạy thẳng đến vị trí cái cây mới chỉ.
Mãi đến khi gần tới nơi, Ôn Dĩ Phàm mới dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm thấy cô bé này có mục đích gì khác.
Hình như cô bé rất chắc chắn, là anh trai mình đang ở đó.
Ôn Dĩ Phàm nghi ngờ, có phải cô bé này là mồi nhử cho kẻ lừa đảo nào đó không.
Chưa kịp nghĩ tiếp, ngay lúc ấy, bóng dáng cao cao gầy gầy của Tang Diên đã lọt vào tầm mắt cô.
Trong đầu cô lập tức nảy lên một suy đoán.
Nhưng người lẽ ra nên chột dạ Tang Diên lại rất thản nhiên.
Cậu đứng ở dưới bóng cây, nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai tươi cười.
“Trùng hợp như vậy sao?”
Giống như vào giờ phút này, dáng vẻ của Tang Diên khi nghe Tang Trĩ nói.
Tang Diên như hoàn toàn không để ý đến việc mình vừa bị lật tẩy, rất tự nhiên xách đồ đi về hướng phòng bếp. Đi ngang qua Ôn Dĩ Phàm, anh nhẹ liếc về cô một cái, khoé môi hơi bĩu lên, trông cực kỳ phách lối.
Dường như muốn nói.
—— phải đấy thì sao?
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm cũng yên lặng đi vào bếp.
Dù sao thì chuyện này cũng đã qua bảy tám năm rồi.
Tính tình anh từ trước đến giờ đều như vậy, đã làm chuyện gì thì chưa bao giờ che che giấu giấu, trắng trợn đến mức có thể khiến cho đối phương thấy mình mới là người làm chuyện trái lương tâm kia.
Cô mở tủ lạnh ra, cầm lấy bình sữa chua.
Khóe mắt liếc thấy đồ đạc Tang Diên mua về, hình như là định nấu lẩu.
Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, ra khỏi bếp.
Chú ý thấy Tang Trĩ chỉ mang vớ, Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, rồi đi đến huyền quan. Cô lấy ra một đôi dép từ tủ giày, cười nói: “Chị có đôi dép này, nếu em không ngại thì có thể dùng.”
Tang Trĩ lập tức nói: “Cám ơn chị.”
“Ngồi đi, muốn ăn gì thì cứ lấy nhé.” Sợ Tang Trĩ mất tự nhiên, Ôn Dĩ Phàm lại nói thêm một câu: “Cơ bản đều là đồ ăn anh hai em mua.”
Chờ Ôn Dĩ Phàm trở về phòng.
Tang Trĩ mở tủ TV, liếc nhìn quà vặt bên trong.
Tang Diên vừa lúc cũng từ bếp đi ra.
“Anh hai,” Tang Trĩ hơi đói, thò tay cầm một túi khoai tây chiên, “Sao anh lại thuê chung với người khác? Hơn nữa lại thuê chung với con gái. Anh có nói với ba mẹ chưa? Ba mẹ có biết không?”.
Nhận ra động tác của cô, Tang Diên lấy túi khoai tây chiên lại, nhân tiện ném lại trong tủ TV.
“Giữ quy củ chút đi.”
Tang Trĩ không thể hiểu được: “Đây không phải là anh mua sao?”
“Biết mà còn chạm vào?” Tang Diên khoan thai nói: “Không lẽ anh mày mua cho mày sao?”
“. . .” Tang Trĩ thấy anh hẹp hòi, nhưng cũng không đặc biệt hứng thú đối với túi khoai tây chiên kia, quyết định nén giận: “Vậy anh nhanh lên một chút đi, em ăn xong còn phải đi về giải đề nữa.”
“Còn nửa giờ mới chuẩn bị xong, đi giải đề trước đi, cố mà tranh thủ thời gian.” Tang Diên hướng về phía bàn ăn, nâng nâng cằm: “Ngồi học ở đó luôn đi, không thì vào phòng anh cũng được.”
Tang Trĩ cầm túi xách đi đến bàn ăn, lại hỏi: “Vậy rốt cuộc tại sao anh lại thuê chung?”
Tang Diên: “Bây giờ anh mày làm gì cũng phải báo cáo với đứa con nít như mày sao?”
“Ui.” Tang Trĩ liếc nhìn về hướng phòng ngủ chính, công khai nói: “Anh thích chị ấy!”
“. . .”
“Tỉnh lại đi anh hai, em cũng không muốn đả kích anh đâu.” Nghĩ đến dáng dấp của Ôn Dĩ Phàm, Tang Trĩ thở dài: “Nhưng anh cũng phải tự biết mình một chút chứ!”
“. . .” Tang Diên giận đến bật cười: “Tự biết mình à?”
“Đúng vậy.”
“Quỷ con, em nghe cho rõ đây.” Tang Diên lấy nồi lẩu lần trước tiện tay bỏ vào ngăn kéo ra, nhàn nhạt nói: “Những người để ý đến anh mày thì mới phải tự biết mình, hiểu chưa?”
“. . .”
Tang Trĩ thấy anh thật sự không biết xấu hổ, không muốn lãng phí thời gian nói chuyện cùng anh nữa.
Cô ngồi bên cạnh bàn ăn, từ trong túi xách lấy ra mấy tờ đề thi, bắt đầu chuyên chú giải đề.
Nửa giờ sau.
Tang Diên rất đúng giờ đem nồi lẩu ra, lười biếng nói: “Vô bếp đem thức ăn ra đi.”
Tang Trĩ dạ.
Đồ ăn mới vừa mua ở siêu thị, cái nào nên rửa cái nào nên cắt, lúc này đều đã được Tang Diên chuẩn bị xong. Tang Trĩ một lần cầm vài đĩa, chạy tới chạy lui vài lần, còn lấy thêm cho mình chén nước chấm.
Trở lại bàn ăn, Tang Trĩ vừa ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ đến: “Anh hai, anh không rủ chị ấy ăn chung sao?”
Tang Diên không lên tiếng, lấy một chai bia từ tủ lạnh.
“Anh thật sự không định rủ sao? Hôm nay là tết mà.” Tang Trĩ không dám tin, thấy con người anh mình đúng là không có nhân tính, “Hai người là bạn cùng phòng thì phải ở chung cho tốt chứ!”
Tang Diên liếc cô: “Có liên quan đến em à?”
Tang Trĩ rất khó chịu: “Chị ấy còn đưa dép cho em, còn kêu em muốn ăn gì cứ lấy, như vậy không phải là đối xử vô cùng tốt với em sao? Anh cũng phải lịch sự một chút, mời chị ấy cùng ăn đi.”
“Đối xử với em rất tốt, ” Tang Diên cười: “Thì liên quan gì đến anh đây?”
Tang Trĩ: “. . .”
Tang Diên lười để ý đến cô: “Muốn mời thì tự mình mời đi.”
Tang Trĩ nhìn chòng chọc anh một lúc, cũng không có ý định xen vào việc của người khác, dù sao cũng không phải là bạn cùng phòng của cô. Cô lại cầm đũa lên, thả rau cải vào nồi lẩu.
Cũng không lâu sau, Tang Diên bỗng nhiên nói: “Con người của em cũng có lương tâm nhỉ !”
Tang Trĩ: “?”
Nhưng anh không tiếp tục nói nữa.
Tang Trĩ lập tức hiểu ra anh đang mỉa mai cô, châm chọc cô chỉ biết nói người ta đối xử tốt với mình, để cho người khác giúp cô trả lễ lại, trừ mở miệng nói ra thì chẳng làm gì khác.
“. . .”
Sau đó, Tang Diên vui vẻ thoải mái cầm đũa lên, dáng vẻ rõ ràng là cái gì cũng không muốn quản, nhìn cực kỳ thiếu đòn.
Tang Trĩ nhịn một chút, đứng dậy đi về hướng phòng ngủ chính.
Bên kia.
Ôn Dĩ Phàm vừa xem xong tập phim mới nhất, liếc nhìn thời gian trên máy tính, đang định trở về giường nằm một lúc rồi đi tắm, thì có tiếng gõ cửa phòng.
Cô đứng lên, đi qua mở cửa.
Đứng bên ngoài là Tang Trĩ.
Cô gái nhỏ thấp hơn cô một chút, khi cười lên hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, chủ động mời: “Chị ơi, chị ra ăn cùng với bọn em nhé. Em thấy hình như chị chưa ăn tối.”
“Không cần đâu. ” Ôn Dĩ Phàm cười: “Mọi người cứ ăn vui vẻ đi.”
Tang Trĩ nghĩ là cô ngượng ngùng, gọn gàng dứt khoát nói: “Chị, chắc là chị không biết.”
“Ừ?”
“Em với anh hai em mà ăn chung chỉ có hai người, thì không thể vui vẻ được.”
“. . .”
Cuối cùng Ôn Dĩ Phàm vẫn bị Tang Trĩ cực kỳ nhiệt tình kéo ra ngoài.
Bàn ăn lớn hình vuông màu trắng, Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ ngồi một bên, Tang Diên một mình một người ngồi ở đối diện. Thấy hai cô đi ra, cũng chỉ hạ mắt xuống, không nói gì.
Tóc Ôn Dĩ Phàm dài rất nhanh, đã lâu cô không đi cắt sửa, giờ đã dài đến nửa lưng. Cô dùng dây thun buộc tóc lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng, cô để mặt mộc, mà trông vẫn rạng rỡ sắc sảo như là có trang điểm vậy.
Đôi mắt hồ ly sáng long lanh, làn da trắng như sứ, môi không tô son mà đỏ thắm.
Tang Trĩ không nhịn được cứ len lén nhìn cô.
Cũng không biết Tang Trĩ mời cô ăn có được Tang Diên đồng ý chưa, Ôn Dĩ Phàm cố gắng thu mình lại, nhỏ nhẹ ăn vài viên thịt viên.
Trái lại Tang Trĩ cứ luôn miệng hỏi cô, có ăn món này không, có ăn món kia không.
Qua mấy phút, Tang Trĩ mới nhớ ra: “Chị ơi, tên chị là gì vậy?”
“Ôn Dĩ Phàm, ” Ôn Dĩ Phàm bổ sung: “Dĩ trong trước kia, Phàm trong bình thường.”
“A, vậy em gọi chị là chị Dĩ Phàm nhé !” Tang Trĩ cực kỳ ‘háo sắc’, có ấn tượng rất tốt đối với Ôn Dĩ Phàm, cho nên nhiệt tình: “Tên em là Tang Trĩ, Trĩ trong ngây thơ. Chị gọi em là Chích Chích cũng được, đó là tên cúng cơm của em.”
“Được, ” Ôn Dĩ Phàm cười cười: “Tên cúng cơm của em rất đáng yêu!”
Nghe nói như vậy, Tang Diên bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Tang Trĩ lập tức nhìn sang, bất mãn nói: “Chị ấy khen tên cúng cơm của em thì làm sao?”
Tang Diên khóe mắt hơi giương cao, vẫn cười, nhưng không phản ứng với cô.
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm mím môi, mơ hồ thấy tiếng cười này của anh là đang cười nhạo cô.
Thời điểm Tang Diên mới biết đến tên cúng cơm của cô, cũng cười cực kỳ giống lúc này. Sau đó còn nói một câu: “Tên cúng cơm của cậu sao giống tên nha hoàn vậy?”
Ôn Dĩ Phàm thấy anh hơi ấu trĩ, chỉ coi như không nghe thấy anh cười, trả lời Tang Trĩ.
“Tên rất đáng yêu.”
Tang Trĩ chớp mắt, xem như hai người cùng phái về một phe, quyết định triệt để coi Tang Diên như không khí.
Hai người lại tùy ý trò chuyện một lúc.
“Đúng rồi, Chích Chích. Sao hôm nay em đến đây?” Ôn Dĩ Phàm cảm thấy khác thường, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay không phải là mồng ba tết sao? Sao em không ở nhà chơi.”
“Ba mẹ em đi chúc tết họ hàng, em không muốn đi. Hơn nữa em sắp thi đại học rồi.” Nói đến đây, giọng Tang Trĩ nhẹ hơn một chút: “Em cố tranh thủ thời gian để học, sợ đến lúc vào học lại thi không tốt.”
“Lớp mười hai sao?” Ôn Dĩ Phàm nói: “Có nghĩ đến thi trường nào chưa?”
Tang Trĩ trầm mặc xuống.
Vốn cũng chỉ là tán gẫu, Ôn Dĩ Phàm không hỏi tiếp.
Nhưng không lâu sau, Tang Trĩ gắp một miếng thịt, vừa cắn vừa trả lời: “Em chưa nghĩ ra, vẫn phân vân giữa đại học Nam Vu và đại học Nghi Hà.”
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút: “Em đều có thể thi đậu sao?”
Tang Trĩ: “Dạ, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.”
Thành tích của Ôn Dĩ Phàm lúc đi học không ổn định lắm, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cô vẫn không dám chắc có đậu được một trong hai trường này không. Nghe Tang Trĩ nói vậy cô có cảm giác như gặp được ‘học bá’: “Vậy thành tích của em chắc là rất tốt!”
Tang Trĩ: “Nhưng em sợ lúc thi không phát huy tốt.”
“Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân!”
“Dạ.”
“Cả hai trường này đều rất tốt, em cứ xem xem em thích trường nào hơn, hoặc là chuyên ngành em muốn học thì ở trường nào xếp hạng cao hơn, từ đó mình chọn thôi.” Ôn Dĩ Phàm nói, “Hơn nữa Nghi Hà cách Nam Vu hơi xa, khí hậu hai nơi cũng khác nhau nhiều, chị hồi trước cũng mất một thời gian dài mới thích ứng được. Những điểm này em cũng nên cân nhắc một chút.”
Tang Trĩ gật đầu như gà con mổ thóc, kịp phản ứng: “Chị Dĩ Phàm, chị học ở đại học Nghi Hà sao?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ.”
Tang Trĩ: “Hồi đó chị học ngành gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm: “Chị học ngành truyền thông.”
“A,” Tang Trĩ ngạc nhiên, chần chờ nói: “Em có một người bạn cũng muốn học ngành này, cho nên em có nghe bạn ấy nói qua. Là ngành truyền thông bên Nam đại nổi danh hơn so với bên Nghi đại.”
Ôn Dĩ Phàm dừng lại.
Tang Trĩ hỏi: “Chị Dĩ Phàm, sao chị lại chọn đại học Nghi Hà?”
Không đợi Ôn Dĩ Phàm lên tiếng, Tang Diên đột nhiên đặt chai bia trong tay lên bàn.
Phát ra một tiếng “Cạch”.
Nghe tiếng động này, hai người đồng thời nhìn sang.
“Nhìn tôi làm gì,” nhìn thấy ánh mắt của hai người, Tang Diên dựa vào phía sau một chút, bâng quơ nói: “Nói tiếp đi.”
“. . .”
Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, miệng nở một nụ cười hời hợt: “Tôi cũng muốn nghe xem là nguyên nhân gì.”