TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 28 – Đến siêu thị tham gia thi đại học

Ôn Dĩ Phàm lập tức lui về sau một bước, thả lại điện thoại vào trong túi. Cô không trả lời câu hỏi của anh, nhìn xuống, thấy hai tay của Tang Diên vẫn trống trơn: “Không phải anh nói là mua đồ sao?”

Tang Diên đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Anh vẫn chưa mua sao?”

“Ừ?” Tang Diên nghiêng đầu, ngữ khí như không có gì không ổn: “Thì bây giờ chuẩn bị đi mua đây.”

Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: “Không phải lúc nãy anh nói là xách không nổi sao?”

Tang Diên: “Đúng vậy.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm bị kiểu nói chuyện đương nhiên cộng với thái độ như ở trên trời cao của anh làm cho không biết chống đỡ ra sao.

Được.

Cô coi như mình hiểu lầm.

Chắc là anh đoán chừng một lát nữa sẽ xách không nổi, mà không phải là bây giờ xách không nổi.

Hai người vào siêu thị.

Cùng yên lặng một lúc lâu.

Không biết bắt đầu từ đâu, Ôn Dĩ Phàm nhận ra, không khí giữa hai người trở nên hơi kỳ lạ. Cũng vẫn là không phản ứng gì với nhau như trước, nhưng cảm thấy có gì đó hơi khác biệt.

Nhưng cô cũng không biết đó là gì.

Ôn Dĩ Phàm bước lên cầu thang cuốn trước. Nghĩ đến lời Tô Điềm nói, cô nhắc đến: “Nhà anh sửa sang như thế nào rồi?”

Tang Diên đứng thấp hơn một bậc thang so với cô, nên lúc này chỉ cao hơn cô một chút. Anh dựa vào tay vịn, một tay cầm điện thoại, thuận miệng đáp: “Làm sao?”

Ôn Dĩ Phàm: “Hôm nay tôi tính lại thời gian một chút, ban đầu chúng ta nói kỳ hạn thuê là ba tháng.”

Nghe vậy, Tang Diên nâng mắt.

“Anh bắt đầu vào ở từ ngày 20 tháng 1, vậy là đã hơn hai tháng rồi.” Ôn Dĩ Phàm nói, “Cho nên tôi muốn bàn trước với anh một chút.”

“Bàn cái gì?”

Ôn Dĩ Phàm ôn hòa nói: “Anh định khi nào dọn đi?”

Tang Diên trả lời qua loa: “Đến lúc đó nói sau.”

“Tôi không có ý thúc giục anh dời đi. Chủ yếu là, tôi muốn biết trước để có thời gian tìm người thuê chung khác.” Ôn Dĩ Phàm cùng anh thương lượng, “Tôi muốn xác nhận lại, nếu anh không định mướn tiếp nữa, vậy cứ dựa theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta là ngày 20 tháng 4 anh sẽ dọn đi. Vậy từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu tìm người thuê chung mới, rồi đến lúc anh dọn đi người đó sẽ dọn vào.”

Cầu thang cuốn vừa vặn lên đến tầng 2.

Cuộc đối thoại của hai người vì vậy mà gián đoạn.

Ôn Dĩ Phàm đang muốn nói tiếp, liền nghe được Tang Diên lên tiếng: “Được rồi.”

Cô quay đầu.

Tang Diên kéo môi, nhàn nhàn nói: “Tôi hỏi qua tình huống rồi sẽ trả lời em.”

Tòa nhà thương mại này là do chủ đầu tư của thượng Đô Hoa thành xây đồng thời với các tiểu khu nhà ở bên cạnh.

Bên ngoài tiểu khu là một dãy cửa hàng, đi thêm một chút nữa lại có một khu thương mại lớn. Bên trong khu thương mại có ba tầng, tầng 1 là các cửa hàng nội thất, hai tầng còn lại là siêu thị.

Tầng 2 bán thức ăn, tầng 3 bán đồ dùng hàng ngày.

Tang Diên lấy xe đẩy, hai người trực tiếp lên tầng 3.

Đã khá lâu Ôn Dĩ Phàm không đến siêu thị.

Vừa đẩy xe, Tang Diên vừa ném từng thứ từng thứ vào xe. Nhìn đồ đạc Tang Diên lấy, cô nhận ra chính là những nhãn hiệu trong nhà đang dùng.

Tang Diên mua đồ cực kỳ tùy ý, thiếu cái gì thì lấy cái ấy, thấy nhãn hiệu quen thuộc liền ném vào trong xe. Sẽ không tốn thời gian để so sánh giá cả các mặt hàng.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm và anh phong cách mua đồ hoàn toàn khác nhau.

Trừ thời gian làm việc ra, cô làm chuyện gì cũng chậm rãi từ tốn.

Hơn nữa Ôn Dĩ Phàm từ khi vào đại học đã rất tiết kiệm, vì lúc đó điều kiện kinh tế không tốt lắm. Cho nên chỉ riêng so sánh giá cả, một món hàng cô cũng có thể đứng phân vân tại chỗ đến vài phút.

Hai người cũng vì vậy mà dần dần kéo dài khoảng cách.

Đi ngang qua khu vực bán khăn giấy, Tang Diên liếc mắt, thò tay lấy bọc giấy vệ sinh và khăn giấy ném vào trong xe, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đi khoảng mười bước, anh đột nhiên thấy không đúng lắm, dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Ôn Dĩ Phàm vẫn còn ở vị trí cũ. Cô nghiêm túc nhìn giá cả nhãn hiệu, vừa nhìn về phía số cuộn của mỗi bọc, thoạt nhìn là đang so sánh giữa hai cái xem cái nào rẻ hơn.

Tang Diên đi trở về: “Làm gì vậy chứ?”

“Tính giá cả một chút, ” Ôn Dĩ Phàm không ngẩng đầu, thất thần nói, “Đều là bốn lớp. Cái này 20 đồng 10 cuốn, một cuốn 140 gram, cái này 23 đồng 12 cuốn, một cuốn 120 gram. Vậy cái nào có lợi hơn?”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm nghĩ mấy con số liền thấy nhức đầu: “Khó tính quá.”

Tang Diên hiểu ra, lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm.

“Cho nên cái này một cuốn là 2 đồng,” Cô đang tính, bỗng nhiên dừng lại, “23 chia 12 là bao nhiêu. . .”

Ôn Dĩ Phàm đang định lấy điện thoại ra để tính, Tang Diên liền cho câu trả lời.

“Chừng 1 đồng 9.”

“A.” Ôn Dĩ Phàm chạm tay vào bọc 12 cuộn giấy vệ sinh, chần chờ nói: “Vậy lấy cái này sao?”

Tang Diên trái lại không hề thúc giục, hạ mắt nhìn cô. Nghe vậy, anh cảm thấy buồn cười, nhỏ đến khó phát hiện mà cong môi: “Lấy, không phải có lợi nhất sao.”

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: “Nhưng cái này chỉ có 120 gram.”

Tang Diên: “Vậy lấy mười cuốn.”

Ôn Dĩ Phàm không tính ra câu trả lời, cũng không xác định: “Để tôi tính lại.”

Tang Diên chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên cười thành tiếng: “Ôn Dĩ Phàm, em đến siêu thị là để tham gia thi đại học à?”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm nghẹn lời.

“Số điểm này em có thể ở đây tính nửa năm, ” Tang Diên lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, cà lơ phất phơ nói: “Gần chín giờ rồi, tôi sợ em phải nộp giấy trắng. Lúc này tôi thay em thi được không?”

Ôn Dĩ Phàm chưa kịp lên tiếng.

Tang Diên hơi nhướng mày, gõ gõ tay lên chồng giấy vệ sinh bên cạnh, thân thiết nói ra đáp án cho cô.

“Mười cuốn là có lợi nhất.”

“. . .”

Trong khoảng thời gian sau đó.

Mỗi khi Ôn Dĩ Phàm so sánh giá cả hàng hóa, thì tình huống lúc nãy lại lặp lại. Càng về sau, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, trực tiếp giao toàn bộ cho Tang Diên “Thi giùm” .

Hai người mua đồ xong, đến quầy thu ngân tính tiền.

Nhân viên bỏ hàng hóa vào túi cho họ. Đồ không nhiều lắm, chỉ có hai túi, một túi lớn một túi nhỏ. Còn thừa lại hai món đồ lớn quá không thể sắp xếp vào trong túi.

Là giấy vệ sinh và khăn giấy.

Tang Diên xách toàn bộ lên, nhân tiện chỉ huy cô: “Đem trả lại xe đẩy.”

“Được.” Ôn Dĩ Phàm đem xe đẩy trở về vị trí cũ, cầm ra hai cây dù bên trong xe, sau đó đi trở về trước mặt Tang Diên. Nhìn anh hai tay xách túi lớn túi nhỏ, cô chủ động nói: “Những thứ này để tôi xách cho.”

“Em che dù đi.” Tang Diên không đưa túi cho cô, chầm chậm bổ sung, “Thay tôi.”

“. . .”

“Đừng để cho tôi bị tạt ướt.”

“. . .”

Hai người ra khỏi khu thương mại.

Bên ngoài mưa rơi lớn hơn lúc nãy, nhiệt độ càng về khuya càng lạnh hơn. Xung quanh vắng vẻ, xa xa đèn xe lóe lên nhuộm màu những hạt mưa, tạo thành những vầng sáng lấp lánh trong màn mưa.

Hai người đều mang theo dù đơn, nhưng so ra, thì dù của Tang Diên to hơn một chút.

Ôn Dĩ Phàm mở dù ra, giơ tay lên cao, nghiêng hơn một nửa sang phía Tang Diên. Hai người dựa rất gần, nhưng dù hơi nhỏ, nên hạt mưa vẫn theo cạnh dù đi xuống, nước lạnh tạt vào bả vai cô, thấm vào quần áo.

Không lâu sau.

Tang Diên bỗng nhiên lên tiếng: “Này.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Ừ?”

“Nghiêng dù qua bên em chút đi.” Tang Diên ngạo mạn nói: “Cản trở tầm mắt của tôi.”

“Ừ.”

Ôn Dĩ Phàm không di chuyển, chỉ giơ tay cao hơn một chút.

Tang Diên: “Nhanh lên đi.”

“Được.” Cô không thể làm gì khác hơn là chuyển dù sang phía mình.

“Dịch thêm một chút, ” Tang Diên lại lên tiếng: “Bản thân cao bao nhiêu cũng không biết sao?”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm cảm thấy nếu lại dịch sang chút nữa, thì anh cũng tương đương như không che dù. Nhìn anh bị ướt vai phải, cô đề nghị: “Vậy hay là anh che dù đi?”

Tang Diên liếc về cô: “Nghĩ gì vậy?”

“?”

“Nghĩ sao mà chút chuyện này cũng không làm?”

“. . .”

Dù sao thì đường về nhà cũng không còn xa.

Ôn Dĩ Phàm không rối rắm chuyện này nữa.

Về đến nhà, Ôn Dĩ Phàm bung dù ra, gác lên ban công để phơi khô. Trở về phòng khách, cô liếc mắt nhìn Tang Diên. Hơn nửa bả vai anh đều bị ướt, quần cũng ướt, áo khoác còn dính vài giọt nước.

Tang Diên cởi áo khoác xuống, vắt lên ghế.

Ôn Dĩ Phàm nói: “Anh đi tắm trước đi.”

Cô cũng không lập tức trở về phòng, chầm chậm dọn dẹp đồ mới mua về. Ôn Dĩ Phàm không bị ướt chút nào, so sánh giữa hai người, cô còn hơi lo lắng sẽ bị Tang Diên châm chọc――

“Nói em che dù mà cũng không che được.”

Nhưng chờ nửa ngày, Tang Diên trái lại không nói gì.

Anh chỉ ừ một tiếng, cầm quần áo đi đến phòng tắm.

Thu dọn đồ đạc xong, Ôn Dĩ Phàm lấy hóa đơn và điện thoại ra, chuẩn bị tính sổ. Mở màn hình điện thoại, liền nhìn thấy trang web mở lúc nãy chưa kịp thoát ra.

Là lúc cô tìm kiếm tên “Mục Thừa Duẫn”, vẫn còn chưa kịp nhìn đến kết quả tìm kiếm.

Là một tấm hình.

Chàng trai đang nhoẻn miệng cười, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà nhã nhặn, nhìn rất sáng sủa.

Ở dưới chỉ có vài dòng giới thiệu.

Mục Thừa Duẫn, nam, diễn viên.

Tháng 1 năm 2013, đóng phim điện ảnh ‘Tỉnh giấc thì gặp quỷ’.

“. . .”

Đọc thấy tên phim, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác quen quen. Cô nhanh chóng nhớ lại, hình như mình đã xem qua bộ phim này. Nhưng lúc đó cô không tập trung xem phim, nên kịch bản và nhân vật đều không nhớ nổi.

Chỉ nhớ trong phim đó, có một khuôn mặt quỷ trắng bệch xuất hiện mấy lần.

Lời giới thiệu cũng không nói cụ thể là Mục Thừa Duẫn đóng vai nào trong phim.

Ôn Dĩ Phàm lười xem tiếp, nghĩ nghĩ Chung Tư Kiều hình như đã xem qua phim này rồi, để lúc nào rảnh rỗi sẽ hỏi xem cô ấy có biết ngôi sao điện ảnh này không. Nếu cô ấy hâm mộ người này, thì sẽ đưa quyển sổ có chữ ký cho cô ấy.

Cô không suy nghĩ nữa, mở máy tính trên điện thoại lên.

Còn chưa bắt đầu tính sổ, Tang Diên cũng đã tắm xong đi ra.

Tang Diên không có thói quen dùng máy sấy tóc, mỗi lần gội đầu đều dùng khăn lông chà chà mấy cái rồi đi ra, nên tóc vừa ướt vừa rối bù. Vẫn mặc quần áo sẫm màu như thường ngày, nhưng trông anh có vẻ nhu hòa hơn một chút.

Không biết anh dùng sữa tắm gì, mùi thơm rất đặc biệt, có xen lẫn mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt.

Tang Diên không lên tiếng, ngồi vào ghế sofa mở TV.

Ôn Dĩ Phàm lại nhìn xuống hóa đơn, bắt đầu tính toán.

Qua một lúc, Ôn Dĩ Phàm nghe Tang Diên nói vào TV, ngữ điệu nhàn tản: “Đề cử một bộ phim kinh dị, cho dễ ngủ.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm rất có hứng thú đối với phim kinh dị. Cô rung rung môi, vốn định đề cử cho anh mấy bộ phim cô thích, nhưng lại lo lắng anh sẽ trực tiếp ném một câu: “Xem rồi.”

Vậy nên, Ôn Dĩ Phàm dứt khoát giữ yên lặng, định chờ rồi xem chung với anh.

Ôn Dĩ Phàm tính hai lần, chắc chắn con số không sai, mới dùng Alipay chuyển tiền cho Tang Diên. Cùng lúc đó, TV cũng vang lên tiếng nhạc. Cô lập tức cảm thấy hào hứng, nhìn về phía màn hình.

Ở nhà có dùng Internet TV, trừ TV kênh thông thường, còn có thể xem một số phim và show truyền hình.

Tang Diên hẳn là đã chọn xong phim, trực tiếp bấm nút chiếu.

Lúc này, trên màn hình.

Một cô gái như vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt đầy kinh hoàng, nặng nề thở hổn hển. Chung quanh ánh sáng mù mờ, âm nhạc cũng rất ma quái, chốc chốc lại có tiếng thùng thùng.

Như là có tiếng bước chân của quỷ.

Ôn Dĩ Phàm thấy hơi quen quen.

Tiếp tục xem.

Cô gái như là bị khống chế, hoặc là phát giác được cái gì, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ. Rồi sau đó, cô cứng rắn quay đầu nhìn về phía bên trái, liền đối mặt với một khuôn mặt trắng bệch đang chảy máu.

Âm nhạc vào thời khắc này bỗng dồn dập lên, đi đôi với tiếng hét chói tai của cô gái.

“A ――! ! !”

Bên phía Tang Diên bỗng nhiên có tiếng động.

Điện thoại của anh rơi xuống đất.

Ôn Dĩ Phàm vô thức nhìn sang, chỉ thấy Tang Diên đưa lưng về phía cô, khom người, nhặt điện thoại lên.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Một khắc sau.

Màn hình hiện ra dòng chữ: “Tỉnh giấc thì gặp quỷ”, nhuộm đầm đìa máu tươi, quanh co rơi xuống.

A.

Ôn Dĩ Phàm nhớ ra rồi.

Mặc dù trong ấn tượng, bộ phim kinh dị này cực kỳ nhàm chán, nhưng hứng thú của Ôn Dĩ Phàm vẫn không giảm chút nào. Bởi vì lần trước không nghiêm túc xem, nên lúc này cô hào hứng xem như là một bộ phim mới tinh.

Bên trong phòng khách yên lặng.

Ôn Dĩ Phàm mỗi khi xem phim thường không nói gì, cực kỳ tập trung. Nhưng chẳng biết tại sao, có thể vì bộ phim này ấn tượng quá nông cạn, cũng có thể vì hình ảnh quay chụp quá vụng về.

Ngay lúc khuôn mặt quỷ trắng bệch xuất hiện, Ôn Dĩ Phàm không nhịn được cười thành tiếng.

“. . .”

Cảnh tượng này hơi khủng bố.

Ban đêm, trong không gian khép kín, hai người im lặng xem phim kinh dị. Lúc trên màn hình chiếu đến cảnh cao trào làm người ta khẩn trương sợ hãi, thì người ngồi bên cạnh lại cất giọng cười.

Tang Diên giật mình: “Em cười cái gì?”

Ôn Dĩ Phàm xem phim rất nghiêm túc, dường như quên mất sự tồn tại của anh. Nghe thấy giọng anh cô còn hơi ngẩn ra, qua thật lâu, cô mới nói: “Buồn cười quá!”

“. . .” Tang Diên chăm chú cô nhìn một lúc, “Đây là phim kinh dị.”

“Nhưng mới vừa rồi cảnh đó rất buồn cười, ” Ôn Dĩ Phàm vừa nhìn về phía màn hình, vừa chỉ cho anh: “Cái mặt quỷ kia chắc hẳn là làm bằng bột mì, hơn nữa làm quá dày, mới nãy còn hơi bị kéo xuống――”

“. . .”

Hơn nữa, phim chỉ mới chiếu được chừng mười phút.

Ôn Dĩ Phàm còn dần dần phát hiện, khuôn mặt quỷ trong phim này, chính là người mà cô gặp hôm nay, Mục Thừa Duẫn.

Chẳng trách cô cảm thấy quen mắt.

Nguyên cả bộ phim, cô chỉ nhớ gương mặt này.

Ôn Dĩ Phàm vẫn muốn xem tiếp, nhưng chú ý đến vẻ mặt của Tang Diên, bỗng nhiên phát hiện dường như cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng xem phim của anh.

Cô tự phê bình mình, đang xem phim kinh dị, đến cảnh nghiêm túc đáng sợ lại bật cười lên, thấy không phù hợp lắm. Lo lắng bản thân sẽ không nhịn được lại cười tiếp, cô không tiếp tục ở lại, định trở về phòng rồi xem phim trên máy tính.

Ôn Dĩ Phàm mới vừa đứng dậy.

Tang Diên hỏi: “Em đi đâu.”

Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Trở về phòng.”

“Không phải phim kinh dị này, ” Tang Diên dừng lại mấy giây, dựa vào phía sau một chút, “Sợ thành đây ―― “

Anh còn chưa nói xong.

Trong giây lát, Mục Thừa Duẫn kia khuôn mặt chảy máu đầm đìa xuất hiện ở khoảng cách gần chiếm trọn màn hình.

Đi cùng với tiếng nhạc rùng rợn chói tai.

Tang Diên bỗng nhiên cứng đờ, lời còn sót lại cũng cắm ở cổ họng, không nói tiếp nữa.

Ôn Dĩ Phàm theo ánh mắt của anh nhìn về phía màn hình, chăm chú một lúc, mơ hồ cảm thấy buồn cười. Cô mím môi, lại nói: “Anh tiếp tục xem đi, tôi trở về phòng.”

Cô mới vừa đi hai bước.

Tang Diên lại gọi: “Này.”

Luôn cảm thấy anh hơi kỳ lạ.

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, liên tưởng đến phản ứng của anh lúc trước, hỏi lại: “Anh sợ sao?”

“. . .”

Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dĩ Phàm cũng không hỏi lại, cất bước đi vào trong.

Tang Diên lại lần nữa lên tiếng: “Được rồi, Ôn Dĩ Phàm.”

Cô lần thứ ba quay đầu lại. Thấy Tang Diên vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh anh, lười biếng nghiêng đầu: “Ngồi đi.”

“?”

“Tôi biết em cũng sợ.”

Đọc truyện chữ Full