Rất nhiều chuyện trước kia, Ôn Dĩ Phàm thật ra cũng không còn nhớ rõ.
Cô cũng không cố gắng nhớ lại. Nhưng chỉ cần có điều gì đó gợi lên, nhất là những chuyện liên quan đến Tang Diên, mỗi một cảnh tượng, mỗi một chi tiết vụn vặt, Ôn Dĩ Phàm dường như đều có thể nhớ rõ ràng.
Cũng nhớ, trong khoảnh khắc đó.
Cô cảm giác được rất rõ ràng, trái tim mình như ngừng nửa nhịp.
Chung Tư Kiều ngồi trước mặt vẫn đang nói tiếp: “Mình lúc ấy học cùng lớp với Thôi Tĩnh Ngữ, ngày ngày nghe cô ấy nhắc đến Tang Diên. Cho nên lớp mình nếu có ai không biết đến Tang Diên, thì cũng nhờ cô ấy mà biết hết rồi.”
Ôn Dĩ Phàm yên lặng lắng nghe, khoé môi cong nhàn nhạt.
“Này, chuyện mình mới hỏi sao cậu không trả lời! Dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mình chỉ tò mò chút thôi mà.” Chung Tư Kiều quay lại đề tài cũ, đùa giỡn: “Thôi mình không nói đến thích, động tâm thì sao, có không? Chắc là có chút cảm tình chứ.”
“. . .”
“Không trả lời, vậy mình coi là cậu ngầm chấp nhận nhé.”
Ôn Dĩ Phàm cuối cùng cũng lên tiếng, nghiêm túc nói: “Có thể.”
“Vậy mình có thể xem cậu là ngầm thừa nhận?” Nghe được câu trả lời này, Chung Tư Kiều ngược lại rất sửng sốt, “Thật hay giả?”
Ôn Dĩ Phàm bật cười: “Sao cậu lại phản ứng như vậy?”
“Trước kia cậu có thích Tang Diên?”
“Ừ.”
Chung Tư Kiều kinh ngạc thật sự, trong ấn tượng của cô, Ôn Dĩ Phàm luôn nhàn nhạt, như không thật sự quan tâm đến bất cứ thứ gì: “Vậy bây giờ cậu còn thích không?”
Ôn Dĩ Phàm cong môi: “Cậu nói gì vậy, đã qua bao lâu rồi.”
“Nhưng hai người không phải đang thuê chung sao!” Chung Tư Kiều cực kỳ kích động: “Ban đêm tắt đèn! Cả hai người đều từng có ý với người kia! Còn không tình xưa bén lửa sao!”
“. . .” Nhắc đến chuyện này, Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng nói, “Sẽ không đâu.”
“Ừ?”
“Anh ấy sắp dời đi rồi.”
Chung Tư Kiều thuận miệng nói tiếp: “Vậy ý cậu là nếu anh ấy ở lại lâu hơn một chút, thì cậu sẽ không khống chế được bản thân sao?”
“. . .”
Ngay cả cô là người ngoài cuộc mà cũng cảm thấy tiếc nuối, cô hỏi tiếp: “Vậy sao lúc đó cậu không yêu đương với anh ấy?”
Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
“Bởi vì cậu chuyển trường đi à?” Chung Tư Kiều suy đoán: “Cho nên hai người không liên lạc nữa?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Không khí trở nên trầm lặng.
Vừa lúc đó người phục vụ đưa thức ăn đến, Ôn Dĩ Phàm chuyển cho cô ấy đôi đũa. Cô rũ mắt, không trả lời vấn đề vừa rồi, đột ngột nói: “Mình không biết những người khác có giống như mình không.”
“Ừ?”
“Trước đây các bạn cùng phòng hồi đại học nói là, tính cách của mình lạnh nhạt quá.” Ôn Dĩ Phàm nói, “Vốn lúc đó quan hệ của bọn mình rất tốt, nhưng mình rất ít khi chủ động liên hệ với các bạn ấy, sau khi tốt nghiệp thì gần như cắt đứt liên lạc. Vì chuyện này, các bạn ấy cảm thấy rất buồn, nói là mình không có một chút tình cảm nào với các bạn ấy.”
Ôn Dĩ Phàm cụp mắt: “Thật ra thì mình cũng thừa nhận điều này.”
Môi Chung Tư Kiều rung rung, nhưng không nói nên lời.
“Cũng không phải là không quan tâm, chỉ là mình cảm thấy lười duy trì những mối quan hệ này.” Ôn Dĩ Phàm cắn nhẹ môi, khẽ nói: “Ngay cả với Hướng Lãng, sau khi cậu ấy xuất ngoại bọn mình cũng liên lạc ít hẳn đi, mình cũng không vì chuyện này mà cảm thấy khổ sở gì cả.”
“. . .”
“Mình chỉ thấy những chuyện này,” Ôn Dĩ Phàm nói, “đều là những chuyện rất tự nhiên.”
“Đúng.” Chung Tư Kiều nói: “Cậu không cần phải để ý đến lời người khác nói.”
“Mình biết vấn đề là ở mình, nói trắng ra mình chính là một người nhạt nhẽo vô tình.” Ôn Dĩ Phàm cười cười, quay lại đề tài ban đầu: “Khi đó, cảm nhận của mình đối với Tang Diên là, mình thấy con người anh ấy như vậy ―― “
Cô dừng vài giây, thấy lời sắp nói có hơi làm ra vẻ, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra:
“Chắc là thích người nào đó yêu anh ấy thật nồng nhiệt.”
Không có ví dụ cụ thể nào.
Nhưng ít nhất phải như Thôi Tĩnh Ngữ ở lứa tuổi thanh xuân kia vậy.
Thích anh mà không cần che giấu, mọi niềm vui đều chỉ vì anh, khi nói chuyện với anh ánh mắt sẽ bừng sáng, vừa sinh động vừa rạng rỡ đến cực độ.
“Cho nên sẽ không phải là,” Ôn Dĩ Phàm trầm mặc một chút, “một người nhạt nhẽo như mình.”
“Cậu sao lại tự chê bai bản thân như vậy, cậu rất xinh đẹp, tính tình lại rất tốt nữa.” Chung Tư Kiều cau mày, rất không đồng ý với suy nghĩ của cô: “Có nhiều người chỉ thích người có tính cách giống cậu đấy.”
Ôn Dĩ Phàm lại yên lặng một lúc, chuyển sang đề tài khác: “Một thời gian trước mình có gặp lại bác gái cả của mình.”
Chung Tư Kiều ‘A’ lên: “Lúc nào vậy?”
Ôn Dĩ Phàm: “Khoảng hai tuần trước.”
Ôn Dĩ Phàm thường không chủ động nhắc đến chuyện không vui của bản thân, nên Chung Tư Kiều cũng không biết cô ở nhà bác cả tình huống cụ thể như thế nào, chỉ biết là hình như cũng không vui vẻ gì.
Cho nên lúc này Chung Tư Kiều cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
“Trước kia, lúc mình mới dời đến nhà bác cả.” Ôn Dĩ Phàm giật giật đôi đũa, không ăn, mà tiếp tục nói, “Có một buổi tối, mình vô tình nghe được bác gái nói một câu.”
“Cái gì?”
“Lúc ấy anh họ mình đang học lớp mười hai, mỗi buổi tối, bác gái sẽ hầm canh cho anh ấy ăn, nói là để tẩm bổ.” Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm cười nhẹ: “Sau đó, có một lần, mình nghe được anh họ nói: ‘Con không muốn ăn, mẹ đem cho A Hàng ăn đi’ .”
“. . .”
“Bác gái mình liền nói, ” Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng: “Sương Hàng không xứng đáng ăn đồ ngon như vậy.”
Chung Tư Kiều vừa nghe xong, đã muốn phát hỏa: “Con bà nó, bác gái cậu có bệnh à?”
Ôn Dĩ Phàm ngữ điệu rất bình thản: “Mình lúc ấy chỉ cảm thấy lời này thật khôi hài, mình cũng không quá để ý.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm từ nhỏ đã không thích tranh cãi với người khác.
Nghe bác gái nói như vậy, thì chỉ cảm thấy thật buồn cười. Bởi vì trước khi chuyển đến đây, cô ở nhà được cưng chiều, như là vầng trăng được muôn sao bao quanh, chuyện ăn mặc, cô luôn được cha mẹ dành cho những thứ tốt nhất.
Cô chưa từng nghe qua những lời như vậy.
“Nhưng rất kỳ quái, dần dần, mình lại nghe lọt những lời kia. Bởi vì lúc đó, mình là, ” Ôn Dĩ Phàm cố tìm cách diễn đạt, cuối cùng vẫn nói ra theo suy nghĩ của bản thân: “Một bọc quần áo mà mọi người đều từ chối.”
“. . .”
“Cho nên cũng không cần phải, cho mình đồ quá tốt.”
“Chấm Chấm, ” Chung Tư Kiều thở dài, đưa tay sờ đầu của cô: “Cậu đừng để ý đến những lời đó.”
“Thật ra thì đến tận bây giờ, mình vẫn không nghĩ câu nói kia là đúng.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Nhưng khi thấy những cái váy mấy trăm đồng, hay cái bánh ngọt mấy chục đồng, do dự rất lâu, rồi mình cũng sẽ không mua cho bản thân.”
“. . .”
Quan niệm này dường như theo thời gian đã yếu ớt nảy mầm, ăn sâu bén rễ rồi phát triển thành một gốc đại thụ.
Từng chút từng chút một, cuối cùng đã trở thành suy nghĩ của cô về bản thân mình.
Cô không xứng đáng với điều gì quá tốt.
Đương nhiên, cũng không có tư cách nhận được điều tốt đẹp nhất.
Bao gồm cả tình cảm của cậu thiếu niên sáng chói kia.
“Cũng không phải là không mua nổi, ” Ôn Dĩ Phàm cười cười, “Chỉ là cảm thấy, đồ mắc như vậy, váy mắc như vậy, đồ trang điểm mắc như vậy … Dùng ở trên người mình, hình như là hơi lãng phí.”
Chung Tư Kiều yên lặng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
So với trước đây, Ôn Dĩ Phàm dường như không thay đổi gì cả.
Nhưng thực tế, từ tận trong xương tủy, lại thay đổi rất nhiều.
“Đừng nghe lời bác gái ngu ngốc của cậu nói, đầu óc bà ấy có hố à, mình thật mẹ nó cạn lời.” Chung Tư Kiều không muốn nói tiếp đề tài không vui này nữa, quay lại đề tài cũ: “Tụi mình nói tiếp chuyện đàn ông đi.”
“. . .”
“Tang Diên đấy, cậu chắc chắn anh ấy không còn thích cậu sao?” Chung Tư Kiều nói, “Bây giờ suy nghĩ kỹ lại không phải là kỳ lạ sao? Tính cách của anh ấy như vậy, hơn nữa lại không thiếu tiền, nếu không có gì sao lại chịu thuê chung nhà với cậu.”
Ôn Dĩ Phàm ngữ khí ôn hòa: “Mình rất chắc chắn.”
Chung Tư Kiều: “Tại sao?”
“Bởi vì mình đối xử với anh ấy rất tệ. Có một khoảng thời gian, tính cách của mình hơi bén nhọn.” Ôn Dĩ Phàm mím môi, có chút thất thần: “Tang Diên là người duy nhất, đối xử với mình rất tốt ―― “
“Lại bị mình làm tổn thương.”
Cô rất áy náy và hối tiếc.
Muốn xin lỗi, nhưng cũng biết, anh sẽ không chấp nhận. Một người đã nhiều lần mang niềm kiêu ngạo của anh giẫm đạp dưới chân.
Ôn Dĩ Phàm nhớ vô cùng rõ ràng, lần thứ hai bị thầy hiểu lầm cô và Tang Diên yêu sớm, lúc đó cô đã dời đến ở nhà bác cả.
Lúc ấy mặc dù thầy thông báo cho Triệu Viện Đông, nhưng vì Triệu Viện Đông không có thời gian, lại đem chuyện này giao phó cho bác cả Ôn Lương Hiền. Cho nên người đến gặp thầy, là Ôn Lương Hiền.
Vào buổi chiều thứ sáu đó.
Chờ hai bên phụ huynh họp xong với thầy, Ôn Dĩ Phàm bị Ôn Lương Hiền đưa về nhà.
Toàn bộ hành trình trong xe ông không nói một lời.
Ôn Dĩ Phàm thấp thỏm suốt cả đường đi, dè dặt giải thích rất nhiều, Ôn Lương Hiền vẫn không nói gì. Cô sợ nói nhiều quá sẽ làm ông thấy phiền, nên lúc sau cũng chỉ có thể ngồi yên lặng.
Mãi đến khi về đến nhà bác cả.
Lúc ấy Xa Nhạn Cầm cũng ở nhà, thấy cô về, liền nói: “Sương Hàng, cháu thật không biết nghe lời. Chúng tôi nuôi cháu cũng không dễ dàng gì, suốt ngày gây phiền phức cho bác cả cháu. Ông ấy công việc bận rộn như vậy, cháu còn không để cho chúng tôi đỡ lo lắng một chút được sao.”
Ôn Dĩ Phàm vẫn còn đứng ở huyền quan, ngón tay như cứng lại. Ngay cả động tác cởi giày cô cũng không làm được, thấy bản thân không nên đi vào trong, thấy bản thân hình như làm gì cũng là không đúng.
Ôn Lương Hiền vào lúc này cũng lên tiếng: “A Hàng.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, trầm mặc chờ đợi xét xử.
Cô vĩnh viễn không quên được lời ông nói lúc đó.
Những giả dối khách sáo ngoài mặt, đã bị xé rách.
Như không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Bác cả cũng không muốn trách cháu, dù sao thì cháu phải hiểu rõ một chút — chúng tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cháu.” Ngoại hình của Ôn Lương Hiền và ba cô giống nhau đến tám phần, nhưng khuôn mặt ông sắc bén hơn: “Nhưng chúng tôi vẫn đối đãi với cháu như với con gái ruột.”
Chúng tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cháu.
Không có nghĩa vụ.
Phải nuôi cháu.
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm nghẹn nơi cổ họng, trong nháy mắt không thể nói nên lời.
Đó là lần đầu tiên.
Bọn họ nói rõ ràng ra như vậy.
Rõ ràng lại uyển chuyển, dùng ngôn ngữ để nói cho cô, bọn họ cũng không muốn để cho cô ở nơi này.
“Anh họ cháu bây giờ chuẩn bị thi đại học, chúng tôi phải dành sự quan tâm cho nó. Chúng tôi chỉ cần cháu nghe lời một chút, đừng gây chuyện.” Ôn Lương Hiền bình tĩnh nói: “Chỉ như vậy mà cháu cũng không thể làm được, đúng không?”
Ôn Dĩ Phàm đứng tại chỗ, đầu dần dần cúi thấp xuống.
Thấp đến tận đáy.
Sau một lúc lâu.
Cô nhẹ giọng nói: “Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa.”
Trở về phòng, Ôn Dĩ Phàm lập tức lấy điện thoại từ trong ngăn kéo. Cô ấn mở máy, bàn tay không thể khống chế được run rẩy. Thời gian chờ đợi, cô thấy như đã qua cả một thế kỷ rất dài.
Ôn Dĩ Phàm gọi điện thoại cho Triệu Viện Đông.
Qua rất lâu.
Cho đến khi điện thoại sắp tự động cắt đứt, đầu kia mới nhận.
Truyền đến giọng nói của Triệu Viện Đông: “A Hàng?”
Ôn Dĩ Phàm hít mũi, nước mắt nãy giờ cố nén bỗng tí tách rơi xuống.
Ôn Dĩ Phàm muốn nói với mẹ.
Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không ồn ào cãi nhau với Trịnh Khả Giai.
Con sẽ ngoan ngoãn ở chung với chú Trịnh.
Cho nên mẹ có thể đưa con về chỗ mẹ được không.
Mẹ có thể đừng để con ở nhà bác cả không.
Mẹ ơi, cả nhà bác cả không thích con.
Mẹ có thể mang con về nhà không.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm không thể thốt ra dù chỉ một câu. Bên phía Triệu Viện Đông bỗng vang lên tiếng của Trịnh Khả Giai.
Ngữ điệu của bà lập tức bối rối, vội vã nói: “Con có chuyện gì thì tìm bác cả con, ở nhà bác cả phải biết nghe lời, không được yêu sớm, biết không?”
Rồi lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút lạnh như băng vọng lại, Ôn Dĩ Phàm buông điện thoại xuống. Cô cúi đầu, nhìn màn hình dần dần tắt, nước mắt vẫn rơi như mưa. Cô cứng đờ ngồi tại chỗ.
Ở khoảnh khắc đó, cảm thấy chỗ dựa duy nhất của bản thân cũng đã mất đi.
Không biết qua bao lâu.
Điện thoại di động trong tay lại lần nữa rung lên.
Cô chậm chạp nhìn xuống, thấy tên hiện trên màn hình.
―― Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn rất lâu, mới bấm phím nghe.
Hai đầu cùng yên lặng.
Một lúc lâu sau, Tang Diên chủ động lên tiếng: “Cậu về đến nhà chưa?”
Ôn Dĩ Phàm khẽ ừ một tiếng.
“Bị mắng sao?” Tang Diên giọng điệu hơi khẩn trương, nói vội vàng: “Mình cũng không nghĩ thầy có thể vì chuyện vớ vẩn này mà gọi phụ huynh lần thứ hai, là mình đã làm ảnh hưởng đến cậu, mình—“
Ôn Dĩ Phàm đột ngột cắt ngang lời cậu: “Tang Diên.”
Như có linh cảm, cậu im bặt, không nói tiếp nữa.
Đó là khoảnh khắc Ôn Dĩ Phàm có cảm xúc tiêu cực nhất.
Cô cố gắng ngăn cản chính mình, biết mình không nên nói như vậy, ở thời điểm cậu thiếu niên kia đang nói lời xin lỗi cô.
Nhưng cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Ngồi trầm mặc trong căn phòng nhỏ, Ôn Dĩ Phàm nghe được chính mình nhẹ giọng nói:
“Xin cậu đừng làm phiền mình nữa.”