TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 35 – Đứng không vững

Nghe vậy, Mục Thừa Duẫn có vẻ kinh ngạc, quay đầu về sau liếc nhìn Ôn Dĩ Phàm. Phảng phất như không ngờ đến, anh nhướng mày, hỏi: “Học trưởng, anh biết chị Dĩ Phàm sao?”

Tang Diên trong mắt không mang theo cảm xúc, lạnh nhạt nhìn anh.

“Dù sao thì biết hay không cũng không quan trọng.” Mục Thừa Duẫn nét mặt trẻ trung, nhìn như nghé con mới sinh không sợ cọp. Anh vẫn giữ tư thế nghiêng ngả đứng không vững, nhưng giọng điệu cực kỳ rõ ràng: “Anh có thể có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nhưng loại chuyện này, tôi thấy chủ yếu là nhìn người, mà không phải là xem chiêu.”

“Nhìn người sao?” Tang Diên lười biếng nói: “Vậy cậu bây giờ có thể về nhà tắm một cái rồi ngủ đi.”

“. . .”

Tang Diên lười nói nhảm với anh, quay đầu gọi: “Ôn Dĩ Phàm.”

Vừa đúng lúc, Ôn Dĩ Phàm đã bắt kịp bọn họ: “Thế nào?”

Nhìn mặt hai người, Ôn Dĩ Phàm không thể đoán được họ vừa mới nói chuyện gì.

Nhớ chuyện Mục Thừa Duẫn vừa kể lúc ở quán bar, vậy hai người này hẳn là biết nhau. Thông qua hành động Tang Diên kéo Mục Thừa Duẫn đi như kéo bao bố, mà Mục Thừa Duẫn cũng không có vẻ gì là không vui ——

Vậy bọn họ chắc là cũng khá thân.

Thậm chí Ôn Dĩ Phàm còn có cảm giác bản thân mình đang quấy rầy hai người họ ôn lại chuyện cũ.

Tang Diên chăm chú nhìn mặt cô: “Có uống rượu không?”

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, thành thật nói: “Uống một chút.”

Tang Diên: “Đứng vững không?”

Không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn nghiêm túc trả lời: “Đứng vững.”

“Vậy giúp tôi một việc. ” Tang Diên từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném về phía cô: “Đi trước mở cửa xe giúp tôi.”

Ôn Dĩ Phàm lập tức tiếp lấy.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Tang Diên đã đưa tay ra, một lần nữa kéo mũ áo của Mục Thừa Duẫn, cười như không cười nói: “Đàn em của tôi đây, uống say quá, đi cũng không nổi.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn về phía Mục Thừa Duẫn, do dự nói: “Cần tôi giúp một tay không?”

“Đừng.” Tang Diên kéo Mục Thừa Duẫn về phía trước, lực rất mạnh bạo, Mục Thừa Duẫn mặt bị siết đến đỏ lên: “Em tay chân vụng về qua quýt, làm sao chiếu cố được đàn em chân yếu tay mềm của tôi được?”

“. . .”

Nhìn vào động tác của anh, Ôn Dĩ Phàm im lặng một lúc, rồi cũng không nhận xét gì: “Vậy anh đậu xe ở đâu?”

Tang Diên nâng nâng cằm: “Bên kia.”

Mục Thừa Duẫn bị cổ áo siết chặt có hơi khó chịu.

Nhưng kịch cũng đã diễn được một nửa, cũng không thể cứ như vậy dừng lại. Anh nhìn Ôn Dĩ Phàm đang đứng cách xa mình mấy mét, đồng thời còn phải chịu đựng Tang Diên quái gở châm chọc anh là chân yếu tay mềm, cũng bắt đầu thấy hối hận về mánh khóe lúc nãy.

Đi đến tận bên trong chỗ đậu xe.

Ôn Dĩ Phàm đi trước, mở cửa xe phía sau ra.

Tang Diên đi theo sau cô, trực tiếp nhét Mục Thừa Duẫn vào xe, động tác lưu loát mà dứt khoát.

Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm trả chìa khóa xe lại cho anh. Cô dừng tại chỗ, cũng không biết Tang Diên có vui vẻ cho cô đi nhờ xe về hay không, suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định không tự rước lấy xấu hổ.

Ngược lại thì Mục Thừa Duẫn lên tiếng trước: “Chị Dĩ Phàm, sao chị còn chưa lên xe?”

Ôn Dĩ Phàm chần chờ nhìn về phía Tang Diên.

Lúc này, Tang Diên đang đứng ngay bên cạnh cửa sau của xe, hạ mắt nhìn cô. Mắt anh đen như mực, chân mày khẽ nhíu lại, như là đang khiêu khích. Rồi sau đó, không nói một lời mà đóng sầm cửa xe lại.

“. . .”

Ý từ chối rất rõ ràng.

Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến mười giờ.

Thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không quá để ý, đang định nói câu tạm biệt rồi rời đi, thì Tang Diên đã nhấc chân đi đến vị trí ghế lái, vừa ném lại một câu: “Ngồi ghế phó lái.”

Anh nói bất ngờ làm Ôn Dĩ Phàm không kịp phản ứng: “Anh đang nói chuyện với tôi phải không?”

Tang Diên mở cửa xe, động tác dừng lại một chút: “Không thì với ai?”

Ôn Dĩ Phàm: “A, được.”

“Người uống say không thoải mái, để chỗ phía sau cho cậu ấy nằm. ” Tang Diên nhàn nhàn nói: “Em ngồi dưới đó làm gì.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, chú ý thấy sắc mặt Mục Thừa Duẫn trắng bệch, mơ hồ thấy hôm nay Tang Diên cân nhắc cực kỳ chu đáo: “Cũng đúng.”

Dứt lời, cô hướng về phía Mục Thừa Duẫn nói: “Vậy em ở phía sau nghỉ ngơi cho khỏe, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.”

Mục Thừa Duẫn: “. . .”

Lên xe, Tang Diên thuận miệng hỏi: “Cậu ta ở đâu?”

Cụ thể thì Ôn Dĩ Phàm cũng không rõ lắm, chỉ nói đại khái: “Cậu ấy là sinh viên năm tư của Nam đại, hình như vẫn còn ở ký túc xá của trường.”

Tang Diên: “Ở khu nào?”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm nhớ lại chỗ lần trước cô đi phỏng vấn, nói không quá khẳng định: “Chắc là khu chính.”

“Đúng.” Phía sau Mục Thừa Duẫn hàm hồ bổ sung một câu.

Trong xe không có ai nói chuyện nữa, bầu không khí yên lặng khác thường.

Ôn Dĩ Phàm không nhận ra được bầu không khí có gì không đúng, chỉ cảm thấy hơi rượu như đang xộc lên. Lúc này dạ dày cô bỗng quặn thắt, nơi cổ họng như có gì đó dâng trào, hơi khó chịu.

Hơn nữa bên trong xe khép kín, mùi rượu lan tràn khắp nơi.

Ngửi mùi này, làm cô càng có cảm giác buồn nôn hơn.

Ôn Dĩ Phàm không nhịn được nói: “Tôi có thể mở cửa kiếng không?”

Tang Diên tranh thủ nhìn cô một cái, cũng không nói gì. Anh đưa tay sang bên trái, nhấn nút mở cửa sổ xe.

Một giây sau, cửa kiếng bên phía Ôn Dĩ Phàm được hạ xuống.

Gió mát rượi từ bên ngoài thổi vào, mang theo hương hoa thơm nhè nhẹ.

Ôn Dĩ Phàm trong chớp mắt cảm thấy thoải mái hẳn lên, nói cám ơn anh. Cô yếu ớt tựa vào cửa sổ xe, hơi hối hận vì đã uống rượu lúc bụng đói, suy nghĩ một lát nữa về nhà nấu canh uống chắc sẽ đỡ hơn nhiều.

Gió thổi miên man, suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm cũng dần bay xa.

Nhớ lại lúc nãy, Mục Thừa Duẫn kể chuyện Tang Diên mặt không đổi sắc rót mười mấy ly rượu. Cô không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng chuyện này làm cô nhớ lại hồi cấp ba, Tang Diên lần đầu tiên bày ra dáng vẻ uống rượu trước mặt cô.

Nhớ hôm đó hình như là sinh nhật của Tô Hạo An.

Vì thế, Tô Hạo An mời trong lớp rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm Ôn Dĩ Phàm.

Đối với những hoạt động tập thể như thế này, Ôn Dĩ Phàm rất hiếm khi tham gia. Lần này là vì Tô Hạo An mời cô rất nhiều lần, nhiều đến nỗi cô cũng ngại từ chối..

Địa điểm tổ chức là ở một nhà hàng KTV.

Tô Hạo An có nói trước số phòng cho cô biết, Ôn Dĩ Phàm hỏi người phục vụ, rồi trực tiếp đi vào trong. Vừa đẩy cửa ra, cô liền nhìn thấy Tang Diên ngồi ngay đó. Cậu mặc một cái áo thun màu đen, ngồi dựa vào lưng ghế, trong tay đang cầm đồ uống.

Thấy cô, Tang Diên nghiêng đầu, khoé môi cong lên nhàn nhạt.

Còn chưa kịp làm gì, Ôn Dĩ Phàm đã bị một bạn nữ kéo qua phía bên kia.

Cả buổi tối hai người cũng không nói chuyện gì với nhau.

Ôn Dĩ Phàm không có ý định ở lại chơi quá lâu, lúc gần đến chín giờ, cô đứng dậy đến gần Tô Hạo An để chào tạm biệt, nhân tiện chúc mừng sinh nhật cậu. Cô không muốn quấy rầy những bạn học khác đang hào hứng chơi, chỉ lặng lẽ đi ra cửa, theo cửa hông của KTV ra ngoài.

Theo cầu thang đi xuống, phía dưới là một quảng trường nhỏ. Bên cạnh đó có một tiệm tạp hóa, còn có một tiệm McDonald.

Ôn Dĩ Phàm sờ sờ túi tiền, đang phân vân không biết có nên ghé qua mua một cái McFlurry không, thì thấy cái bóng dưới chân cô bỗng nhiên bị một cái bóng to lớn hơn bao phủ. Cô vô thức ngẩng đầu, nháy mắt đụng phải khuôn mặt cà lơ phất phơ của Tang Diên.

Cô ngạc nhiên: “Cậu cũng phải về luôn sao?”

Tang Diên ngữ điệu miễn cưỡng: “Ừ.”

Nhà hai người ở hai hướng khác nhau, nên Ôn Dĩ Phàm chỉ gật đầu một cái: “Vậy thứ hai gặp lại nhé, cậu đi đường cẩn thận.”

Nói xong, Ôn Dĩ Phàm cất bước đi về hướng McDonald. Nhưng cô mới đi được hai bước, Tang Diên đang đứng bỗng nhiên lảo đảo, kéo lấy cánh tay cô, trông như không thể đứng vững.

Ôn Dĩ Phàm quay đầu: “Sao vậy?”

Tang Diên tay vẫn không buông, chậm rãi phun ra hai chữ: “Choáng váng.”

Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm nhìn mặt cậu. Vẫn không có gì khác so với bình thường. Tròng mắt đen nhánh nhưng sáng rực, như nhiễm ánh đèn đường. Cô vẫn không hiểu cậu bị làm sao, nên hỏi lại: “Cậu bị sao vậy?”

“Đứng không vững.” Tang Diên nhìn Ôn Dĩ Phàm, nói từng chữ một: “Nhờ cậu đỡ mình một chút.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm do dự đi trở về trước mặt cậu, vừa vặn ngửi được trên người cậu nhàn nhạt mùi rượu: “Cậu uống rượu sao?”

Tang Diên lại ừ một tiếng.

Ôn Dĩ Phàm cảm thấy không tốt: “Cậu là học sinh cấp ba mà sao lại uống rượu chứ?”

“Cầm nhầm, đều là lon màu đỏ giống nhau.” Tang Diên nói: “Tưởng là Coca.”

“À.” Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên xử lý như thế nào, suy nghĩ một chút: “Vậy mình gọi điện thoại cho Tô Hạo An nhé, bảo cậu ấy xuống giúp cậu? Hoặc là cậu gọi điện thoại cho ba mẹ cậu đi —— “

Tang Diên cắt ngang lời cô: “Mình không thích làm phiền người khác.”

Không thích làm phiền người khác.

Vậy ‘người khác’ hẳn là cũng bao gồm cả cô?

“Vậy cậu, ” Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ, rồi chỉ ngón tay vào bậc thang bên cạnh: “Ngồi ở đây một lúc cho tỉnh táo nhé?”

“. . .”

Cô không lạnh không nóng mà nói hết câu: “Mình đi về trước đây?”

Không biết là nên tức giận hay buồn cười, Tang Diên thẳng thắn nhìn cô chăm chăm. Rồi như hơi giận dỗi, cậu vẫy vẫy tay về phía cô:

“Được, cậu đi đi.”

Nghe cậu nói vậy, Ôn Dĩ Phàm lại đi về phía McDonald. Rất nhanh, cô quay đầu lại, thấy Tang Diên ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang kia. Tóc cậu tán loạn trước trán, đầu cúi thấp, không nhìn rõ nét mặt.

Trông như một người đáng thương không có nhà để về.

Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, cô lại dừng lại, thở dài, đi trở về trước mặt cậu.

“Tang Diên.”

Tang Diên mắt cũng không buồn nâng lên, thờ ơ ‘A’ một tiếng, xem như trả lời cô.

Chưa từng gặp chuyện như thế này, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết phải làm sao. Từ trước đến giờ ngay cả bản thân mình cô cũng chỉ được người khác chăm sóc, nói gì đến chăm sóc cho người khác. Cô chỉ có thể nói: “Cậu đi được không? Mình đưa cậu tới trạm xe buýt nhé?”

Tang Diên lập tức ngẩng đầu, dừng mấy giây, rồi đưa tay hướng về phía cô.

“Đứng lên không nổi.”

Ôn Dĩ Phàm liếm liếm môi, cầm cổ tay cậu, cố hết sức để kéo cậu lên.

Không nhúc nhích được tí nào.

Cô lại cố kéo mạnh thêm chút nữa.

Vẫn không nhúc nhích.

Ôn Dĩ Phàm hơi buồn bực, ngồi xổm xuống: “Để mình đi lên gọi Tô Hạo An xuống đây đi.”

Tang Diên ung dung nhìn cô, từ chối cho ý kiến: “Cậu không cố một chút được sao.”

“Mình kéo cậu không được, cậu nặng quá.” Vừa nói, Ôn Dĩ Phàm lại dùng lực kéo cậu một chút, “Cậu nhìn này —— “

Còn chưa nói hết câu, lúc này Tang Diên lại cực kỳ dễ dàng đứng lên.

Ôn Dĩ Phàm bối rối.

Tang Diên đứng tại chỗ, tiếp tục ra lệnh: “Đi, đi đến trạm xe.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm cảm thấy có điểm là lạ, nhưng cụ thể cũng không biết là gì, chỉ có thể nói: “Cậu muốn mình đỡ như thế nào?”

Tang Diên suy nghĩ rồi nói: “Cho mình vịn một bên vai.”

Nghĩ đến vừa rồi kéo cả nửa ngày mới kéo được cậu lên, Ôn Dĩ Phàm hơi ngần ngại. Cô sợ cậu sẽ đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở trên người mình, chắc sẽ ép vỡ cả người cô: “Mình đỡ cánh tay của cậu được không?”

Tang Diên cười: “Vậy cậu có thể đỡ cả hai bên cánh tay sao?”

Ôn Dĩ Phàm không hiểu: “Tại sao phải đỡ cả hai bên?”

Cô cố bổ óc tưởng tượng ra cái tư thế kia, cảm thấy không khác gì ôm cả.

“Chỉ đỡ một bên, ” Tang Diên kéo môi, “mình bên kia đứng không vững.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm suy xét một lúc lâu, mới nhắm mắt tiếp nhận. Cô nghĩ khoảng cách cũng không quá xa, cứ cắn răng cố gắng vậy, chứ để cậu đang say mà ở đây một mình thì không tốt lắm.

Cô đi lại gần: “Vậy cậu dựa đi.”

Lúc nói chuyện, thì Tang Diên làm như mọi chuyện rất đương nhiên, mặt dày vô sỉ đến đỉnh điểm. Nhưng đến lúc thực chiến, cậu lại bối rối, cánh tay cả nửa ngày cũng không nâng lên nổi.

Cuối cùng vẫn là Ôn Dĩ Phàm chờ quá lâu, đành trực tiếp nâng tay cậu lên gác trên vai mình.

Cũng không biết có phải là Ôn Dĩ Phàm ảo giác không, cả người Tang Diên hình như cứng đờ. Tiếp theo, cũng không như cô tưởng tượng, là có sức nặng như đá đè lên người mình.

Cô không tự chủ liếc nhìn cậu vài lần.

Đi một đoạn đường ngắn.

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên cảm nhận được, thân thể Tang Diên khẽ run, rồi như không nhịn được, phát ra tiếng cười thật nhỏ. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở lúm đồng tiền bên khóe môi của cậu, rồi lại hướng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu cười rất tự nhiên, hơi thở nhàn nhạt như có như không chạm đến cổ cô.

Bộ dáng cậu giống như uống say phát điên rồi, Ôn Dĩ Phàm mờ mịt nói: “Cậu cười cái gì?”

Tang Diên vẫn cười: “Không có gì.”

“. . .” ánh mắt cô ngơ ngác, tiếp tục đỡ cậu đi về trước.

Lúc đến trạm xe buýt, Tang Diên bỗng nhiên gọi cô: “Ôn Sương Hàng.”

Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”

“Nói với cậu chuyện này nhé.”

“Chuyện gì?”

“Mới vừa rồi mình nhớ lộn.” Tang Diên mỉm cười, kéo dài giọng, lại khôi phục bộ dạng thiếu đòn trước kia: “Tối nay mình chỉ uống Coca thôi.”

Trong lúc vô tình, xe đã đến cổng Nam đại.

Có thể vì đã nghỉ ngơi được một lúc trên xe, Mục Thừa Duẫn trông tỉnh táo hơn nhiều. Anh xuống xe, dáng điệu vui vẻ, cũng không lên tiếng nhờ Tang Diên đưa anh vào trong, chỉ chào tạm biệt hai người.

Ôn Dĩ Phàm vẫy vẫy tay với anh, rồi sau đó liếc nhìn về phía cổng trường đại học Nam Vu một lúc.

Nghiêng đầu, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Tang Diên.

Cô lập tức rũ mắt xuống.

Lại trầm mặc suốt đường về.

Cả thời gian đó, Tang Diên chỉ mở miệng hỏi một câu: “Đồng nghiệp của em à?”

“Là sinh viên thực tập mới đến.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Hình như anh cũng biết cậu ấy?”

Tang Diên nhàn nhạt nói: “Vậy sao.”

Xe lái đến tiểu khu rồi vào bãi đậu xe.

Ôn Dĩ Phàm đặt chân xuống đất, mới thực sự cảm nhận được, rượu cô uống lúc nãy hình như đến giờ mới phát tác. Lúc này cô có cảm giác lâng lâng, thấy cả thế giới xung quanh như đang chao đảo.

Tang Diên xuống xe sau cô vài giây, bấm chìa khóa khóa xe lại. Rồi sau đó, quay sang Ôn Dĩ Phàm, anh thuận miệng nói: “Thế nào?”

Nghe giọng anh, Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nghĩ đến Mục Thừa Duẫn vừa rồi bị anh kéo cổ áo đến đỏ cả mặt, vô thức giơ tay lên, giữ lại cái mũ áo hoodie của mình: “Không có gì. . .”

“. . .”

Tang Diên thấy động tác của cô hơi kỳ lạ, nhưng nhìn vẻ mặt của cô vẫn bình thường nên không phát hiện điều gì không ổn. Nhìn cô chăm chú vài giây rồi rũ mắt, đi về hướng thang máy.

Ôn Dĩ Phàm đi theo phía sau anh, rất chậm rãi.

Anh vào thang máy một lúc lâu, cô mới đi vào theo, đi đến vị trí bên trong cùng, dựa vào vách tường thang máy.

Đến tầng mười sáu.

Thấy thang máy cửa mở ra, Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng đứng lâu, lòng bàn chân cô tựa như nhũn ra.

Cùng lúc đó, Tang Diên quay đầu lại, hình như muốn nói gì đó với cô. Anh còn chưa kịp lên tiếng, thì Ôn Dĩ Phàm bỗng nghiêng người về phía trước, cảm giác không thể kiểm soát được, theo phản xạ cô đỡ lấy cánh tay anh, một tay khác níu lấy cà vạt của anh.

Mặt cũng đụng vào ngực anh.

Trong nháy mắt, toàn bộ giác quan của cô đều bị mùi gỗ đàn hương trên người anh bao phủ.

Tang Diên thuận thế nghiêng người xuống.

Cô vô thức ngửa đầu, chóp mũi đụng vào hàm dưới của anh, cô vội lui về phía sau một bước.

Cửa thang máy vào giây phút này cũng khép lại.

Hình ảnh cũng ngừng lại.

Người phản ứng trước là Tang Diên.

Tang Diên đứng thẳng lên, đưa tay chỉnh lại cà vạt vừa bị cô kéo sang một bên. Không nhanh không chậm bấm nút mở cửa. Rồi sau đó, anh nghiêng đầu, đầy ý tứ nhìn cô: “Lần này lại là lý do gì?”

Ôn Dĩ Phàm giải thích: “Xin lỗi, tôi đứng không vững.”

“Mới lúc nãy hỏi thì, ” Tang Diên như có điều suy nghĩ nói, “Không phải là em nói vẫn đứng vững sao.”

“. . .”

Yên lặng ba giây.

Bên trong thang máy yên tĩnh, Tang Diên bỗng nhiên gọi cô: “Ôn Dĩ Phàm.”

Ôn Dĩ Phàm chậm chạp ngẩng đầu: “A?”

Tang Diên quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi rũ mi: “Em muốn theo đuổi tôi sao?”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm đầu óc hỗn độn, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Cái gì?”

“Có ý định này, thì em cứ thẳng thắn một chút. Nói không chừng ——” Tang Diên hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh kéo dài giọng, dừng lại hai giây, rồi ung dung thong thả bổ sung: “— tôi có thể cân nhắc một chút.”

Đọc truyện chữ Full