“. . .”
Ôn Dĩ Phàm không né tránh ánh mắt của anh, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ?”
Tang Diên không lặp lại, vẫn cao cao tại thượng nhìn cô, trong mắt đầy vẻ dò xét. Khóe mắt Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thấy, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, từng nhịp từng nhịp một, rất đều đặn nhịp nhàng.
Như là đang suy nghĩ điều gì.
Dưới góc độ của cô, tiếng động này cũng tựa như tiếng gõ báo hiệu lăng trì.
Trong đầu Ôn Dĩ Phàm đang điên cuồng tìm cách ứng phó, vẻ mặt cô hơi ngây ra. Rồi như nghĩ ra điều gì, cô cong khóe môi, ngữ điệu ôn hòa giải thích: “Không phải chính anh mới vừa nói sao? Là tối qua tôi chỉ ôm anh một chút thôi.”
Động tác gõ lên tay lái chợt dừng lại, mí mắt Tang Diên run run. Rồi như thừa nhận cách giải thích của cô, anh chỉ nhàn nhạt mà “A” lên, rồi sau đó dời mắt sang hướng khác.
Không hỏi đến nữa.
—— tẻ ngắt.
Mặc dù bây giờ Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn nói chuyện lắm. Nhưng đã lỡ diễn rồi thì phải diễn cho xong, cô hỏi anh: “Vậy tối hôm qua tôi có vén quần áo của anh lên sao?”
Tang Diên nhìn về phía trước: “Nhớ lầm.”
“. . .”
“Hình như là lần trước.” Có lẽ là không muốn để cho bản thân nói trước sau mâu thuẫn, Tang Diên từ từ giải thích: “Dù sao thì cũng không phải chỉ xảy ra một lần hai lần, tôi cũng không thể mỗi lần đều nhớ rõ ràng.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm muốn nói là bản thân cô không thể nào làm những chuyện như vén quần vén áo anh được.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối qua lúc cô ôm anh, anh chỉ đứng yên cam chịu không phản kháng gì, lại cảm thấy vài lần trước cô mộng du, có thể là thật sự xảy ra những chuyện cô không thể nào tưởng tượng được.
Ôn Dĩ Phàm không dám bổ não nghĩ đến những hình ảnh kia, chỉ có thể gật đầu: “Thiệt thòi cho anh rồi.”
“. . .”
Suy nghĩ một chút, Ôn Dĩ Phàm muốn cho anh thấy sự chịu đựng này rồi sẽ có điểm cuối, nên trấn an anh một câu: ” Chờ khi nào có thời gian, tôi sẽ đến bệnh viện khám một chút.”
Đến dưới lầu đài truyền hình Nam Vu.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt cởi dây an toàn ra. Cô cũng không rõ Tang Diên định đến ‘Tăng Ca’, hay là bận công việc gì khác, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ nói: “Cám ơn anh, vậy tôi đi lên trước.”
Tang Diên lười nhác mà ừ một tiếng.
Ôn Dĩ Phàm đang định mở cửa xe: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Ôn Dĩ Phàm.” Tang Diên bỗng nhiên gọi cô.
Nghe tiếng, Ôn Dĩ Phàm dừng tay lại, quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh thuận miệng nói: “Tóc bị dính cái gì kìa.”
Ôn Dĩ Phàm lập tức giơ tay lên sờ sờ đầu, nhân tiện hỏi: “Chỗ này à?”
“Bên trái một chút.”
Tay Ôn Dĩ Phàm di chuyển sang bên trái.
“Lên một chút.”
Tay lại di chuyển.
“Sang phải đi.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn không sờ thấy ‘cái gì’ mà anh nói.
Một giây sau, Ôn Dĩ Phàm nghe thấy Tang Diên mất kiên nhẫn ‘A’ lên một tiếng. Da đầu cô như căng lên, đang định chỉnh cái gương chiếu hậu trước mặt để nhìn một chút, thì cảm giác có gì đó chạm vào đầu cô.
Cô nhìn sang.
Chỉ thấy cánh tay của Tang Diên lúc này đang đặt lên đầu cô, như muốn giúp cô lấy đi vật dính trên tóc. Rồi sau đó còn rất không khách khí mà xoa xoa đầu cô, làm tóc cô loạn hết cả lên.
Như là đang trừng phạt cô cái tội chậm chạp lề mề.
Anh thu tay về, bắt đầu đuổi khách: “Đừng lề mề, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Nhìn theo tay anh, Ôn Dĩ Phàm do dự hỏi: “Dính cái gì vậy?”
“Không biết.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm không truy hỏi nữa, chỉ có thể nói lời cảm ơn.
Ôn Dĩ Phàm xuống xe, giơ tay lên vuốt vuốt chỉnh lại tóc, rồi đi về phía cửa. Vừa vặn gặp phải Mục Thừa Duẫn không biết đã đứng đó từ lúc nào, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: “Chị Dĩ Phàm, chào buổi sáng.”
Cô gật đầu với anh: “Chào buổi sáng.”
Đi lên lầu.
Ôn Dĩ Phàm nhớ lại động tác vừa rồi của Tang Diên, vô thức đưa tay xoa xoa đầu. Cô hơi mơ màng, như đang đắm chìm trong thế giới riêng, cũng không nghe thấy Mục Thừa Duẫn bên cạnh đang nói gì đó.
Qua một lúc sau.
Mục Thừa Duẫn gọi cô: “Chị Dĩ Phàm?”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm hoàn hồn, “Ừ? Thế nào?”
Ngoại hình của Mục Thừa Duẫn rất thanh tú, khi cười lên trông rất đáng yêu. Anh không để ý đến chuyện Ôn Dĩ Phàm vừa mới thất thần, nhẹ nhàng lập lại một lần nữa: “Chị và Tang học trưởng đang tìm hiểu nhau sao?”
Ôn Dĩ Phàm chần chờ: “Không phải.”
Mục Thừa Duẫn nhẹ nhàng thở ra: “Mới vừa rồi em thấy anh ấy đưa chị đi làm, còn xoa đầu chị, nên em mới tưởng rằng . .” Anh không nói hết câu, ngượng ngùng cười cười: “Là em quá nhiều chuyện rồi.”
Xoa đầu?
Ôn Dĩ Phàm ngây ra.
Cô thu tay về, hồi tưởng lại cái ‘xoa đầu’ mạnh bạo của Tang Diên.
Có cảm giác, dùng từ ‘khuấy đầu’ để hình chung thì sẽ thích hợp hơn.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng không quá thân thiết với Mục Thừa Duẫn, thấy phủ nhận là đủ rồi, cũng lười giải thích nhiều. Cô không nói gì, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Hai người cùng đi vào phòng làm việc.
Về vị trí của mình, Ôn Dĩ Phàm mở máy tính lên. Cô tiện tay lật xem tài liệu trên bàn, ở bàn bên cạnh Tô Điềm đang uống cà phê, kéo ghế đến gần cô, nói: “Sao hôm nay cậu lại đến cùng với cún nhỏ vậy?”
Ôn Dĩ Phàm: “Vừa vặn gặp ở trước cửa.”
“Vậy à.” Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Tô Điềm cảm thấy áy náy: “Đúng rồi Tiểu Phàm, ly rượu hôm qua mình đưa cho cậu đó, hình như nồng độ cồn hơi cao. Lúc đầu mình tưởng là rượu trái cây nên mới đưa cho cậu.”
Nhắc đến việc này, Ôn Dĩ Phàm lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Vẻ mặt cô chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường: “Không có chuyện gì, về đến nhà là mình đi ngủ liền, không có ảnh hưởng gì đâu.”
Tô Điềm: “Không nhức đầu sao?”
Ôn Dĩ Phàm không cảm thấy có gì khó chịu, cười nói: “Không.”
Tô Điềm ngáp một cái: “Mình thấy hôm nay có nhiều người uể oải không làm việc nổi, ngày hôm qua đúng là cũng phóng túng quá mức. Mình bây giờ buồn ngủ muốn chết, cực kỳ hối hận là hôm qua không về chung với cậu luôn.”
“Khó lắm mới có dịp ra ngoài buông lỏng một chút, ” Ôn Dĩ Phàm nói: “Chơi vui vẻ là được rồi.”
Đề tài này cũng không kéo dài được bao lâu, một lát sau, Tô Điềm kể với cô một chuyện khác: “Cậu còn nhớ lúc trước mình định giới thiệu bạn mình để thuê chung nhà với cậu đó? Sau đó bạn cùng phòng của cậu không dời đi, nên cô ấy tự lên mạng tìm người thuê chung, là một nam sinh viên.”
“Sinh viên sao?” Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, “Sao lại không ở ký túc xá trong trường?”
“Hình như là chơi trò ‘Chủ bá’ hay là gì đó, không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng làm việc và nghỉ ngơi.” Tô Điềm nói, “Bạn mình lúc trước ngày nào cũng than phiền với mình, là người sinh viên đó ăn ở mất vệ sinh lắm.”
“Sao vậy?”
“Bạn cùng phòng của cậu có giống như vậy không?” Nói đến đây, Tô Điềm hơi hiếu kỳ, từng cái từng cái phun ra: “Nào là chén đũa dùng hết rồi cũng không chịu rửa, chất thành đống, làm bồn rửa chén dính đầy dầu mỡ. Quần áo bẩn để hai tuần mới giặt một lần, quần lót với vớ cũng ném vào máy giặt. Chưa bao giờ quét dọn vệ sinh, có lúc đi vệ sinh xong cũng quên dội nước. . .”
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: “Không.”
So ra, Tang Diên sinh hoạt vô cùng sạch sẽ.
Trong lòng cô cảm thấy mình thật may mắn, bổ sung một câu: “Bạn cùng phòng của mình tốt vô cùng.”
“Vậy vận khí của cậu khá tốt đấy.” Tô Điềm cười lên, nói tiếp, “Vậy mà cậu có ngờ được không, vài ngày trước, bạn của mình đến nói với mình, là cô ấy hình như thích cậu sinh viên ấy rồi.”
Chuyển biến này làm Ôn Dĩ Phàm ngẩn ra: “A?”
“Cô ấy nói là cậu sinh viên này chẳng qua là bị trong nhà nuông chiều, nên không đụng đến việc nhà. Nhưng chỉ cần cô ấy đề nghị, thì anh ta sẽ nghe theo, về sau cũng không tái phạm nữa.” Tô Điềm nói: “Dù sao thì bây giờ chỉ toàn là khen thôi, giống như hồi trước chê bai nôn ọe là người hoàn toàn khác vậy.”
“. . .”
“Dù sao thì mình thấy chủ yếu vẫn là cậu sinh viên này dáng dấp thật đẹp trai. Nếu tìm được người đẹp trai như vậy, mình cũng muốn thuê chung.” Tô Điềm than thở, phát biểu cảm nghĩ: “Cho nên hai người khác phái thuê chung, ở chung lâu ngày, có phải rồi sẽ ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ không.”
Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: “Cũng không nhất định đâu.”
Tô Điềm nhìn cô: “Sao cậu lại phủ định nhanh như vậy.”
“. . .”
“À mà mình cũng chưa hỏi cậu,” đang nói, Tô Điềm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, “Bạn cùng phòng của cậu là nam hay nữ vậy? Mình nhớ là do Vương Lâm Lâm giới thiệu cho cậu?”
Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, vẫn là không nói dối: “Nam.”
“Con bà nó,” Tô Điềm kinh ngạc, “Đáng tin không?”
“Ừ.”
Có thể vì phản ứng vừa rồi của Ôn Dĩ Phàm rất quả quyết, Tô Điềm vô thức suy đoán người bạn thuê chung của cô chắc rất xấu trai, nói tiếp: “Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cậu có chắc là anh ta không có ý định xấu với cậu không?”
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
Nhìn chăm chú vào mặt Ôn Dĩ Phàm, Tô Điềm rất không yên tâm: “Mình thấy người khác phái mướn chung cũng là bình thường. Dù sao thì cậu phải chú ý, chuyện gì cũng phải có chút phòng bị.”
Nghĩ đến Tang Diên bị mình chiếm hết tiện nghi, trong lòng Ôn Dĩ Phàm lại dâng lên cảm giác chột dạ, thấy chính mình mới là kẻ mang ‘ý định xấu’. Cô không dám nói ra, mặt không đổi sắc mà nói: “Mình biết rồi.”
Ôn Dĩ Phàm vốn tưởng rằng Tang Diên chẳng qua chỉ ở ba tháng.
Cô nghĩ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, giữa hai người cũng sẽ không trao đổi nói chuyện gì nhiều. Chờ thời gian vừa hết, anh cũng sẽ rời đi. Đối với cả hai bên, người còn lại cũng chưa đến mức là bạn bè, chỉ có thể xem là khách qua đường.
Cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm không đáng nhắc đến.
Giống như Vương Lâm Lâm lúc trước vậy.
Nhưng hiện tại tiến triển có vẻ không đúng hướng lắm.
Ôn Dĩ Phàm đại khái cũng đồng ý với phân tích của Tô Điềm. Có lẽ khoảng thời gian này cô và Tang Diên liên tục sớm chiều gặp mặt, thời gian chung đụng quá nhiều, vì vậy mới khiến đầu óc cô mê man, sinh ra ý tưởng không nên có.
Chuyện ôm ấp tối hôm qua tựa như một hồi chuông báo động.
Mỗi giây mỗi phút hiện lên trước mắt Ôn Dĩ Phàm.
Ở chuyện này, Ôn Dĩ Phàm rất tự biết mình. Cô không tự mình đa tình cho là Tang Diên vẫn còn có ý gì với cô, cũng không vô sỉ đến mức có thể xem chuyện trước kia như không có mà gần gũi tiếp cận anh.
Hơn nữa, Ôn Dĩ Phàm rất không thích thói quen này, cũng cực kỳ sợ hãi sẽ thích ứng với sự tồn tại của một người khác.
Trong tiềm thức của cô.
Việc này đơn giản cũng chỉ có hai kết quả.
Đối phương có thể sẽ giống như cha cô, gần gũi như vậy, rồi sẽ không hề có dấu hiệu báo trước, một ngày nào đó vĩnh viễn rời xa cô; hoặc cũng có thể sẽ như mẹ vậy, tìm cuộc sống tốt hơn cho bản thân, lựa chọn bỏ qua cô.
Bởi vì suy nghĩ này, thêm vào đó là chuyện chính cô trong lúc tỉnh táo lại làm chuyện trái lương tâm với Tang Diên, nên sau đó, cô rõ ràng cảm nhận được, khi cô ở cạnh Tang Diên cảm xúc không thể nào giống như trước được nữa.
Ôn Dĩ Phàm bắt đầu kín đáo giữ khoảng cách với Tang Diên.
Dự định sẽ đem mối quan hệ trở về tình trạng lúc ban đầu mướn chung, cứ như vậy chịu đựng đến khi anh dọn đi.
Thái độ của cô thay đổi không nhiều, Tang Diên bên kia hình như cũng không phát hiện ra. Khoảng thời gian này anh bắt đầu đi làm, lượng công việc hình như rất lớn, thỉnh thoảng buổi tối còn phải đến bar “Tăng ca”, có lúc cả đêm cũng không về.
Một tháng qua hai người cũng không có nhiều thời gian chung đụng.
Ôn Dĩ Phàm công việc cũng bận rộn, thường đi sớm về trễ, cũng không còn thời gian lo lắng đến những chuyện này.
Thực hiện đúng nguyên tắc bạn cùng phòng, Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn không hỏi Tang Diên tìm được công việc gì. Đến cuối cùng, vẫn là Chung Tư Kiều bên kia nói cho cô biết.
Chung Tư Kiều: 【 Hôm qua mình nghe Hướng Lãng nói. 】
Chung Tư Kiều: 【 Tang Diên làm chung công ty với cậu ấy.】
Chung Tư Kiều: 【Nhưng mà hai người bọn họ không làm cùng một phòng, nên trước đây cậu ấy không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra.】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Hướng Lãng bây giờ đi làm ở đâu? 】
Chung Tư Kiều: 【 Công ty khoa học kỹ thuật Ưu Thánh. 】
Chung Tư Kiều: 【 Cậu ấy làm bên bộ phận thị trường, Tang Diên ở bộ phận lập trình phần mềm. 】
Chung Tư Kiều: 【 Dù sao thì vị trí của Tang Diên cũng cao hơn Hướng Lãng, người ta là trưởng phòng đó. 】
Chung Tư Kiều: 【 Hướng Lãng đúng là xấu tính. 】
Chung Tư Kiều: 【 Cậu ấy nói với mình, là Tang Diên nhất định có ô dù.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nghĩ đến lời Tang Diên nói lúc trước, bây giờ cô mới ý thức được là anh không hề khoác lác. Cô không nghĩ quá nhiều, tùy ý trả lời vài câu, rồi thoát ra khỏi khung trò chuyện, định tiếp tục công việc.
Đang định bỏ điện thoại sang một bên, lại lơ đãng nhấn vào khung chat của một người khác.
Là Triệu Viện Đông.
Bởi vì Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn không trả lời tin nhắn, Triệu Viện Đông đầu kia cũng ít nhắn tin hơn. Chỉ thỉnh thoảng sẽ gởi vài tin nhắc cô chú ý đổi mùa, đừng để bị bệnh các loại.
Ôn Dĩ Phàm tiện tay trượt xuống.
Nhìn thấy vài ngày trước Tiết Thanh Minh.
Triệu Viện Đông: 【 Bác gái con hôm nay trở về Bắc Du. 】
Triệu Viện Đông: 【 Ngày đó là mẹ quên cân nhắc cảm xúc của con, sau này mẹ không gọi bà ấy đến nữa, được không? 】
Triệu Viện Đông: 【 Đừng giận mẹ. 】
Hôm Tiết Thanh Minh.
Triệu Viện Đông: 【 A Hàng, hôm nay con có muốn cùng mẹ đi viếng ba con không? 】
Còn lại đều là những tin nhắn linh tinh.
Ba phút trước, Triệu Viện Đông lại gởi tin nhắn đến.
Từng đoạn từng đoạn tin nhắn rất dài.
Triệu Viện Đông: 【 A Hàng, khoảng thời gian này mẹ có nói chuyện với bác cả gái. Chuyện trước kia, lúc ấy mẹ không ở bên cạnh con, mẹ không hiểu tình huống, cho nên không đứng về phía con, mẹ rất xin lỗi con.】
Triệu Viện Đông: 【Mẹ vẫn cảm thấy bọn họ chăm sóc con rất tốt, mẹ bên này cũng rất yên tâm. Khi đó, mẹ cũng luôn muốn đón con về, nhưng lại sợ thường xuyên thay đổi hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng việc con thi đại học. Mẹ định thêm một thời gian nữa, chờ con thi đại học đến Nam Vu, thì quay lại ở chung với mẹ, mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con. Mẹ cũng không nghĩ sau đó con lại báo danh đến Nghi Hà xa như vậy. 】
Triệu Viện Đông: 【 Sau này mẹ sẽ đền bù lại cho con, được không? 】
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi thoát ra khỏi WeChat. Cô một lần nữa nhìn về phía máy tính, nhưng đầu óc chợt rối loạn, chữ viết trước mắt như biến thành những dãy mã số lộn xộn, làm cô hoàn toàn không thể làm việc tiếp.
Cô nhắm mắt, lại một lần nữa cầm điện thoại lên, xóa sạch lịch sử trò chuyện cùng Triệu Viện Đông.
Đến gần mười một giờ đêm, Ôn Dĩ Phàm mới hoàn thành công việc về đến nhà. Cô cởi giày ra, nhìn thấy Tang Diên đang ôm laptop ngồi ở ghế sofa, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, cũng không biết là đang làm gì.
Ôn Dĩ Phàm không muốn làm ảnh hưởng anh, theo thói quen đi qua uống một ly nước. Sau khi uống xong, lại đổ đầy một ly, định trở về phòng.
Tang Diên lúc này gọi cô lại: “Này.”
Ôn Dĩ Phàm quay đầu: “Sao vậy?”
“Quên quy củ rồi sao?” Tang Diên nhìn cô, rất nhanh rồi dời ánh mắt, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Mười giờ chưa về phải nói với tôi một tiếng.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩn người ra, rồi vài giây sau mới phản ứng lại: “A, tôi quên mất. Xin lỗi.”
Rồi sau đó, cô cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhấc chân đi về phòng.
“Sao tôi có cảm giác, gần đây em đối với tôi, thái độ có chút, — ” Tang Diên dừng lại, như là đang cân nhắc dùng từ, rồi sau đó mới chậm rãi nói ra hai chữ, “Lạnh nhạt.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm lại dừng lại, “Không, chẳng qua là tôi rất buồn ngủ.”
Tang Diên giương mắt.
Ôn Dĩ Phàm thấp giọng nói: “Chỉ muốn ngủ một giấc.”
Tang Diên động tác trên tay dừng lại, yên lặng nhìn cô, rồi nói nhanh: “Đi ngủ đi.”
Chờ Ôn Dĩ Phàm vào phòng.
Tang Diên hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của cô, trầm mặc trong chốc lát, rồi lại gõ lên bàn phím.
Đến gần hai giờ sáng, Tang Diên khép lại máy tính, trở về phòng lấy quần áo để đi tắm. Chờ anh đi ra, định trở về phòng khách lấy máy tính, chỉ thấy không biết từ khi nào, Ôn Dĩ Phàm lại ra phòng khách.
Cô đang mặc một bộ quần áo ngủ ngắn tay, quần đùi, lộ ra tay chân mảnh khảnh trắng nõn.
Lúc này Ôn Dĩ Phàm đang ngồi ở ghế sofa, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào đồng hồ.
“. . .”
Tóc Tang Diên vẫn còn ướt nhẹp, đi đến trước mặt cô. Anh dùng khăn lông xoa xoa đầu , nhìn chăm chú cô một lúc lâu. Rồi sau đó, anh kéo băng ghế bên cạnh qua, ngồi vào trước mặt cô, chậm rãi nói: “Vậy là khi em tâm tình không tốt, hay là khi uống say thì sẽ mộng du sao?”
Ôn Dĩ Phàm an tĩnh không cử động.
Tang Diên hỏi: “Hôm nay làm sao vậy?”
Ôn Dĩ Phàm vẫn không nhúc nhích, như là đang sống trong thế giới của riêng mình, không cảm giác được mọi vật chung quanh. Nếu không phải thỉnh thoảng cô nháy mắt một chút, Tang Diên sẽ cảm thấy cô đã trở thành pho tượng rồi.
Anh cũng không nói gì thêm.
Chẳng qua là ngồi ở bên cạnh, không làm chuyện khác.
Qua chừng mười phút.
Ôn Dĩ Phàm đứng lên, chầm chậm đi về hướng phòng ngủ.
Ngồi tại chỗ, Tang Diên xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng cô. Anh nghiêng đầu nhìn về phía trước, thấy đường đi không có gì có thể khiến cô vấp phải, anh cũng không đi theo sau.
Vẻ mặt anh thảnh thơi, lười nhác nhìn động tác của cô.
Ôn Dĩ Phàm tựa như hồn ma, đi thẳng tắp theo hành lang, nhịp bước chậm chạp mà vững vàng. Lần này cũng giống như mấy lần trước, đi đến phòng anh thì, cô lại dừng lại.
Nhìn vào bên trong.
Vừa rồi Tang Diên lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc này cửa phòng vẫn mở, không đóng.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm cả nửa ngày, vẻ mặt ngơ ngẩn.
“Nhìn cái gì chứ,” Tang Diên thấy buồn cười, “Em làm sao mà giống một tên biến thái vậy.”
Vừa dứt lời.
Ôn Dĩ Phàm như là nghe theo chỉ thị từ đâu đó, một lần nữa nhấc chân, bước vào trong phòng anh.