Ôn Dĩ Phàm không nghe ra được là anh đang đùa giỡn hay nghiêm túc. Cô dừng lại tại chỗ, làm như không nghe rõ, phản ứng cũng chậm một nhịp: “Ừ? Cái gì?”
Hai người đã đi được một đoạn đường.
Tang Diên kéo cô, lại đi về hướng quầy bán vé: “Vòng đu quay.”
“. . .” Hành động này làm Ôn Dĩ Phàm lập tức liên tưởng đến lời đôi tình nhân vừa nói. Cô hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì đến cùng, hỏi: “Anh nghe được rồi sao?”
Tang Diên nhìn cô, ngữ khí cà lơ phất phơ: “Nghe được cái gì?”
Một lát nữa họ còn phải ngồi trên vòng đu quay một lần nữa.
Cho nên vào giây phút này, ý định nói với Tang Diên về tin đồn kia đã hoàn toàn tiêu tan. Ôn Dĩ Phàm chỉ hơi bĩu môi, có cảm giác bây giờ mà nói ra, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác hẳn, cứ như là cô đang có ý ám chỉ muốn làm chuyện đó vậy.
“Không có gì.”
Giờ cao điểm đã qua, lúc này trước quầy bán vé đã không còn một hàng dài dằng dặc như lúc trước nữa.
Bởi vì ngoại hình của cả hai người đều cực kỳ đẹp mắt, là loại đẹp mắt chỉ cần nhìn một lần là nhớ rõ. Cho nên khi hai người lại xếp hàng lần nữa, nhân viên bán vé liếc mắt đã nhận ra họ ngay, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Lại ngồi một lần nữa sao?”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu cười: “Mới vừa rồi quên chụp ảnh.”
Một lần nữa vào khoang hành khách.
Ôn Dĩ Phàm vô thức ngồi vào hướng vừa rồi cô mới ngồi. Nhưng lần này, Tang Diên không ngồi đối diện cô, anh rất tự nhiên ngồi vào cạnh bên cô.
Liếc nhìn anh một cái, trong đầu Ôn Dĩ Phàm lại hiện lên khung cảnh kia.
Vừa mới đi lên, Ôn Dĩ Phàm đã bắt đầu khẩn trương.
—— chuyện đó chắc không nhất định sẽ xảy ra đâu.
Ngồi vòng đu quay lần này, tâm trạng của cô hoàn toàn khác so với lần đầu tiên.
Lần trước Ôn Dĩ Phàm thấy mới lạ, chỉ lo nhìn cảnh đêm chung quanh, rồi lại lo trò chuyện cùng Tang Diên. Ngoài ra, cô không hề có ý tưởng hay tâm tư gì khác.
Trong buồng lái an tĩnh hơn rất nhiều so với lần đầu tiên.
Tang Diên bỗng nhiên lên tiếng: “Ôn Sương Hàng.”
“Ừ?”
Xưng hô này, Ôn Dĩ Phàm đã rất nhiều năm chưa nghe Tang Diên gọi cô. Nhưng từ sau khi hai người xác định quan hệ, anh liền đổi sang gọi cô như vậy, cô lại cũng hoàn toàn không cảm thấy không thích ứng.
Chỉ thấy rằng, cô thật sự thích cách gọi này.
Tang Diên nói: “Không chụp ảnh sao?”
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới nhớ đến lý do mình mới qua loa viện ra với nhân viên bán vé. Cô không giải thích, đầu óc đều bị “Lời đồn đãi” kia chiếm cứ, cũng không còn sức lực dư thừa để lo lắng chuyện khác.
Anh nói gì, cô liền làm theo.
Ngay sau đó.
Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại từ trong túi ra, rất nghiêm túc hướng về phía bên ngoài cảnh đêm chụp vài kiểu.
“. . .”
Tang Diên không thể tưởng tượng nổi hành động của cô: “Em chụp ở đâu vậy?”
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm dừng động tác, xoay đầu lại.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Nhìn chăm chú vào Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm chần chờ ba giây, suy đoán rồi chụp cho anh một kiểu ảnh.
Thấy khuôn mặt anh vẫn vô cảm, Ôn Dĩ Phàm lại chụp thêm vài tấm nữa. Rồi sau đó, cô rất tự nhiên nhìn vào điện thoại để xem thử.
Người đàn ông tư thế ngồi lười nhác, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, phía sau là muôn vàn ánh đèn lấp lánh. Ở góc này, khuôn mặt anh nửa sáng nửa chìm vào bóng tối, đường viền không rõ ràng lắm, nhưng cũng không che mờ ngũ quan của anh, trông anh vẫn cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy một điểm không ổn.
Đó là, dáng vẻ của anh trông như đang muốn gây sự.
Như là một giây tiếp theo sẽ từ trong ảnh nhảy ra, quyết chiến một trận với cô.
Ôn Dĩ Phàm đề nghị: “Hay là anh . . . cười một chút?”
“. . .”
“Anh cười lên có lúm đồng tiền, ” Ôn Dĩ Phàm chỉ ngón tay lên khóe môi mình, khen anh “Nhìn rất đẹp.”
“Lúm đồng tiền gì chứ? Anh không có mấy thứ đó.” Như không thể trông cậy vào cô, Tang Diên từ túi lấy ra điện thoại, mở app chụp ảnh, “Đến đây.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm cuối cùng cũng hiểu ra anh nói chụp ảnh là ý gì.
Cô lập tức nhích tới gần anh một chút, giương mắt, vừa vặn nhìn thấy bản thân mình trong màn hình.
Tang Diên lại nói: “Cười.”
Ôn Dĩ Phàm ngoan ngoãn nghe theo, mỉm cười.
Tang Diên tùy ý ấn phím chụp mấy tấm, rồi sau đó để điện thoại xuống. Cũng không thèm kiểm tra xem hình chụp trông như thế nào.
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn xem hình một chút.”
“Để tối nay.” Tang Diên nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nói tiếp: “Sắp đến đỉnh cao nhất rồi.”
“. . .”
Nghe anh nói vậy, Ôn Dĩ Phàm không tự chủ cũng ngoái nhìn ra ngoài.
Lúc này vòng quay đã lên rất cao, từ đây nhìn ra có cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung. Mới vừa đây cô còn chưa có cảm giác bất an, nhưng nhìn vào độ cao này, cảm giác ấy tức khắc xông lên.
Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, khẽ liếm môi. Cô khẩn trương đến nỗi không biết giấu tay chân vào đâu, cuối cùng lại giả vờ trấn tĩnh như bình thường, trong lời nói lại thêm mấy phần khẳng định: “Anh có nghe thấy.”
Tang Diên thừa nhận: “Ừ.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm không biết nói gì.
Cô không biết, những đôi yêu nhau khác, trước khi hôn môi, có dự đoán trước thời gian không.
Nhưng cô nghĩ hẳn là không có.
Bởi vì tâm trạng này, thật sự khó chịu.
Như mỗi một giây đều hy vọng khoảnh khắc kia có thể đến nhanh một chút, nhưng cũng cố gắng trì hoãn, cực kỳ băn khoăn không biết phải làm sao. Không biết lúc thời điểm ấy thật sự đến, thì mình phải phản ứng như thế nào.
Ôn Dĩ Phàm chầm chậm hỏi anh: “Anh cũng tin tưởng lời đồn này sao?”
Tang Diên cười: “Đương nhiên là không tin.”
Ôn Dĩ Phàm ngây ra.
Không tin, vậy bọn họ đặc biệt lên đây một chuyến, cũng đâu có ý nghĩa gì.
Vừa nói, Tang Diên vừa chậm rãi đến gần cô: “Nhưng,”
Ôn Dĩ Phàm vẫn ngồi im ở chỗ cũ, nhìn chăm chú vào đôi mắt nhuộm trời đêm đen nhánh của anh, trong mắt lại như không chứa nổi thứ gì khác. Sự luống cuống cô luôn cố đè nén, vào lúc này, như đã tiêu tan.
Theo khoảng cách kéo gần lại.
Giọng nói của Tang Diên cũng càng ngày càng nhẹ, mang theo lưu luyến.
“Anh tin vào chính anh.”
Việc cả đời có thể luôn ở bên nhau.
Chỉ cần cô đi một bước đầu tiên, anh tin là anh sẽ thực hiện được những việc còn lại.
Vừa vặn đến đỉnh cao nhất của vòng đu quay.
“Lời đồn đãi này —— “
Dứt lời, cơ thể Tang Diên đè ép xuống.
Anh đưa tay ôm sau cổ cô, bờ môi mang theo hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy môi cô. Ôn Dĩ Phàm quên cả nhắm mắt lại, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang chiếm cứ hết tầm mắt của cô lúc này.
Thế giới nhỏ bé này chỉ còn lại hai người.
Đi lên, là sao lốm đốm đầy trời; đi xuống, là đèn sáng rực rỡ.
Hình như chỉ qua vài giây.
Ánh mắt Tang Diên nặng nề, nhìn chăm chú vào mắt cô, nhẹ giọng nói.
“Là để em tin.”
Hai người về đến nhà đã gần đến mười một giờ. Ngày thứ hai còn phải đi làm, Ôn Dĩ Phàm không ở lâu trong phòng khách, bị Tang Diên giục đi ngủ. Cô đáp lời, rồi cũng dặn dò anh đi ngủ sớm một chút, sau đó trở về phòng ngay.
Rửa mặt xong rồi nằm trên giường.
Ôn Dĩ Phàm chui vào trong chăn, ôm gối vào ngực. Lúc này, điện thoại trên tủ ở đầu giường rung lên.
Cô đưa tay cầm điện thoại lên, mở máy.
Là tin nhắn từ Tang Diên.
Tang Diên: 【[ hình ảnh ]】
Tang Diên: 【 Xem xong rồi ngủ. 】
Anh gởi đến ảnh hai người chụp chung trên vòng đu quay.
Nhìn bản thân mình trong ảnh đang cười dịu dàng, khóe mắt cong cong, Tang Diên ở bên cạnh vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ hơi kéo khóe môi một chút, vẫn một bộ dạng rất ngầu. Khí chất của hai người hoàn toàn không ăn khớp, nhưng lại có vẻ hòa hợp khác thường.
Ôn Dĩ Phàm cong môi, chăm chú xem một lúc rồi mới lưu xuống, chỉnh thành ảnh nền điện thoại. Cô không nghịch điện thoại nữa, nằm ngả người ra sau, rồi nhìn chằm chằm vào khoảng không, bỗng nhiên đưa tay vuốt ve đôi môi.
Lại nhớ đến nụ hôn trên vòng đu quay.
Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng đến bây giờ dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm lại cảm thấy nóng bừng mặt, dù trong phòng nhiệt độ vẫn lạnh. Mọi suy nghĩ của cô đều bị Tang Diên chiếm lấy, cô bỗng nhiên bật cười, trong đầu mơ hồ hiện lên một ý niệm.
Rồi sẽ xuất hiện một người như vậy.
Người ấy sẽ khiến cho bạn thấy rằng.
Người trưởng thành cũng có thể tin tưởng vào truyện cổ tích.
Khoảng thời gian trước tết nguyên đán, trong đài công việc cũng bận rộn hơn.
Hai tuần làm việc, Ôn Dĩ Phàm mới được nghỉ một ngày, vẫn là một ngày trong tuần. Tang Diên bên kia phải đi làm, may mắn là cô cũng không muốn làm gì, chỉ nằm trong nhà hơn nửa ngày.
Ôn Dĩ Phàm đến cơm cũng lười ăn, chơi điện thoại một lúc lại ngủ, tỉnh dậy lại chơi, không buồn rời khỏi giường. Mãi đến khi Tang Diên sắp đến giờ tan tầm, cô mới giùng giằng bò dậy, đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
Trong tủ lạnh thức ăn rau củ vẫn đầy đủ.
Sau khi thức dậy, Ôn Dĩ Phàm cũng không lười biếng nữa, còn rất hăng hái làm ba món mặn một món canh.
Chờ khi cô đem xong món cuối cùng lên bàn ăn, ở tiền sảnh cũng vừa vặn có động tĩnh.
Tang Diên đặt chìa khóa xe sang một bên, nhìn về phía cô. Rất nhanh, ánh mắt anh hướng xuống, quét một vòng ở bàn ăn. Anh khẽ nhướng mày, sau đó đổi dép, rồi nhấc chân đi đến.
Hai người từ trước đến giờ vẫn như vậy.
Ngay cả trước khi hai người xác lập quan hệ, thông thường đều là ai có thời gian rảnh sẽ nấu cơm, cũng không cần chia việc luân phiên.
Trước đây ở một mình nên Ôn Dĩ Phàm lười làm, nhưng khi có người cùng ăn với cô, ngược lại cô vẫn rất nhiệt tình nấu nướng.
Tang Diên cởi áo khoác xuống, nhân tiện xoa xoa đầu cô.
Mái tóc của Ôn Dĩ Phàm bị anh xoa loạn, cô cũng lười chỉnh lại. Cô tự múc một chén canh cho mình, chầm chậm uống, vừa hỏi: “Anh hôm nay mệt không?”
“Vẫn tốt.” Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô: “Làm sao?”
“Vậy chút nữa mình coi phim đi, ở nhà.” Ôn Dĩ Phàm đề nghị: “Đồng nghiệp có giới thiệu cho em mấy bộ phim hành động hay, hình như kỹ xảo cũng đẹp lắm.”
Nghe vậy, Tang Diên ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào đường viền xám xanh dưới mắt cô: “Em mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi.” Anh liếc nhìn đồng hồ, thẳng thừng nói: “Xem phim thì lúc nào chẳng được.”
Ôn Dĩ Phàm giương mắt.
Tang Diên lười nhác nói tiếp: “Ngày nào anh cũng có thể xem cùng em.”
“Em không buồn ngủ, ngủ cả một ngày rồi.” Ôn Dĩ Phàm không lạnh không nóng húp xong chén canh, lại nhìn anh một cái: “Vậy lát nữa xem phim nhé? Sau đó em lại nhờ đồng nghiệp giới thiệu thêm vài bộ phim khác.”
“Ừ?”
Ôn Dĩ Phàm: “Giữ lại để lần sau lại xem.”
Tang Diên thẳng thắn chăm chú nhìn cô, rồi bỗng nhiên cười lên. Anh hơi kéo dài giọng, dáng vẻ không đứng đắn nói: “Ôn Sương Hàng, mục đích chủ yếu của em là ở bộ phim, hay là ở trên người anh?”
Ôn Dĩ Phàm cũng nhìn anh, rất biết điều đáp: “Anh.”
“. . .”
Tang Diên đứng hình.
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu, tiếp tục ăn, nhỏ giọng bổ sung: “Muốn cùng anh xem phim.”
Sau khi ăn xong, Ôn Dĩ Phàm ra phòng khách trước, lấy remote tìm bộ phim mà Phó Tráng đề cử. Trong nhà dùng Internet TV, cô dùng phần mềm, vất vả một lúc mới tìm được, Tang Diên cũng đã dọn dẹp xong đi ra.
Anh trực tiếp ngồi vào bên cạnh Ôn Dĩ Phàm.
Ôn Dĩ Phàm ấn mở phim, rồi cầm ly trà trên bàn uống một ngụm.
Còn một đoạn trước khi chiếu phim.
Ôn Dĩ Phàm thuận tay cầm điện thoại bên cạnh lên. Thấy WeChat có nhiều tin nhắn mới, cô tiện tay mở ra, tùy ý liếc nhìn, vừa vặn mở ra khung trò chuyện cùng Trịnh Khả Giai.
Một chuỗi tin nhắn liên tiếp đập vào mặt.
【 Mẹ kiếp 】
【 Họ hàng thân thích của ba chị không biết xấu hổ là gì sao? 】
【 Bọn họ ở lì cả tuần ở nhà tôi! Còn mẹ nó không chịu đi! ! ! Là định ở lâu dài sao? 】
【 Tính thế nào thì chị cũng thân thiết với bọn họ hơn! Chị có thể nhanh nhanh đem bọn họ đi được không? 】
【 Bác gái của chị, vẫn còn tìm mẹ đòi tiền [ mỉm cười ]】
【 Chuyện con trai bà ta kết hôn thì có liên quan gì đến gia đình tôi chứ? 】
“. . .”
Đầu kia tin nhắn vẫn đang liên tiếp gởi đến không ngừng, như xem cô là thùng rác để phát tiết vậy.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú một lúc, tâm trạng vui vẻ trong nháy mắt cũng mất sạch. Vào lúc này, Tang Diên bỗng nhiên lên tiếng, cắt ngang sự chú ý của cô: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô trực tiếp tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu.
“Muốn xem phim cùng anh thì phải chuyên tâm một chút.” Tang Diên thong thả nói, “Được không?”
Điện thoại vẫn còn rung không ngừng.
Ôn Dĩ Phàm đè ép cảm xúc xuống, cầm điện thoại trong tay: “Hiểu, em không xem điện thoại nữa.”
Tang Diên thu lại nụ cười: “Sao bỗng nhiên vẻ mặt lại như vậy?”
“Không có gì.” Ôn Dĩ Phàm cố điều chỉnh cảm xúc, cười cười, “Xem phim đi.”
Nhận ra được cô không muốn nói, Tang Diên chỉ nhìn cô chăm chú, cũng không tiếp tục hỏi.
Phim bắt đầu.
Thừa dịp Tang Diên đi ra tủ lạnh lấy trái cây, Ôn Dĩ Phàm lại mở điện thoại lên liếc nhìn.
Tin nhắn từ Trịnh Khả Giai chiếm toàn bộ màn hình giao diện, tất cả đều là trách móc than vãn. Sau khi dùng hết năng lượng để trách mắng, phía dưới cùng đột ngột là một câu hỏi:
【 Mẹ nói tôi hỏi chị, là năm nay có về nhà ăn Tết không? 】
Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
Lúc trước chấp nhận kết bạn trên WeChat với Trịnh Khả Giai, sau đó cô ta cũng không nói gì nữa, cho nên Ôn Dĩ Phàm thấy cũng không có ảnh hưởng gì, cũng quên xoá. Giờ phút này, cô lười không muốn trả lời, trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.
Tang Diên đưa táo mới rửa xong cho cô, như nghĩ đến cái gì đó, thuận miệng hỏi: “Em lúc nào được nghỉ?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”
Tang Diên: “Ăn tết.”
“Mùng một đến mùng ba đầu năm, ” Ôn Dĩ Phàm nói, “Nhưng nếu có chuyện đột xuất xảy ra thì phải tăng ca.”
“Có về nhà không?”
Ôn Dĩ Phàm nhỏ giọng nói: “Chắc là không.”
“Ừ, vậy để anh tính một chút.”
“Tính cái gì?”
“Tính một chút,” Tang Diên nghiêng đầu, hời hợt nhìn cô: “khi nào thì trở lại tìm em.”