Theo động tác bất ngờ của Tang Diên, Xa Hưng Đức bị đẩy lui về sau vài bước. Hắn cố giữ thăng bằng cơ thể, vẻ mặt say khướt chỉ vào Ôn Dĩ Phàm, giọng điệu lè nhè: “Tôi. . . tôi là ai ? Tôi là cậu của cháu!”
Nghe hắn nói như vậy, Tang Diên nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, như đang đợi cô xác nhận.
Ôn Dĩ Phàm mím môi: “Không phải.”
“Này! Sương Hàng, sao lại nói là không phải!” Xa Hưng Đức tức giận, lại bước về phía trước vài bước: “Lời này mà cháu nói ra được sao, cháu có lương tâm không? Trước kia cậu còn mua đồ ăn cho cháu, không nhớ sao?”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, vẻ chán ghét trong mắt hoàn toàn không giấu được. Cô không muốn để cho bản thân quá thất thố, cũng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt người này.
“Tôi không biết ông.”
Cảm thấy lời Ôn Dĩ Phàm nói làm mất thể diện của hắn, Xa Hưng Đức càng giận dữ, lại muốn kéo cô.
Nhận ra được ý đồ của hắn, Tang Diên lập tức che trước mặt Ôn Dĩ Phàm. Anh bắt lấy cánh tay Xa Hưng Đức, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn vào một thứ đồ vật bẩn thỉu. Lực đạo trên tay anh dần nắm chặt, cho đến khi nghe Xa Hưng Đức kêu đau mới buông ra.
Giọng Tang Diên không chút gợn sóng: “Nghe không hiểu tiếng người đúng không?”
“Anh có bị bệnh không! Tôi nói chuyện với cháu tôi có liên quan rắm gì đến anh!” Xa Hưng Đức đã đến nơi này vài lần, cũng đã thấy Tang Diên ở đây, chỉ nghĩ anh là ông chủ đến can thiệp vào chuyện này: “Cút cút cút! Chuyện trong nhà anh xía vô làm gì! Có bệnh sao!”
Tang Diên lười nói nhảm cùng hắn.
Chú ý đến ồn ào bên này, Hà Minh Bác hỏi: “Anh Diên, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tên này uống say nổi điên rồi, kêu Đại Quân lôi hắn ra ngoài đi.” Tang Diên căn bản không coi Xa Hưng Đức ra gì, tùy ý nói, “Đừng để ảnh hưởng đến những khách khác.”
“Tôi làm gì mà đuổi tôi đi?” Trên người Xa Hưng Đức đầy mùi rượu, thấy thái độ của Tang Diên như vậy thì lại càng nổi điên, bắt đầu la lối khóc lóc: “Chủ quán đánh người rồi còn đuổi khách đúng không! Ỷ là chủ quán thì ghê gớm đúng không!”
Hành vi của Xa Hưng Đức dần dần lôi kéo sự chú ý của khách hàng trong quán.
“Thì sao?” Tang Diên hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, cười lạnh: “Ông đã nói như vậy, tôi không động tay có phải là đáng tiếc không?”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm khẩn trương bắt lấy tay Tang Diên.
Tang Diên nắm tay cô, lòng bàn tay cọ nhẹ vào đầu ngón tay cô. Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Xa Hưng Đức.
Thấy anh không có vẻ gì là nói đùa, Xa Hưng Đức cũng sợ, không dám lên tiếng khiêu khích nữa. Hắn lại quay sang nhìn Ôn Dĩ Phàm, chú ý đến động tác thân mật giữa hai người, đột nhiên hiểu ra: “Sương Hàng, hắn là bạn trai của cháu sao?”
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
“Hứ, ông chủ sao.” Sắc mặt Xa Hưng Đức biến đổi rất nhanh, bắt đầu cười cười: “Tôi là cậu của cô ấy, không có ác ý gì đâu. Người một nhà đối chọi nhau làm gì chứ! Chỉ là lâu quá tôi mới gặp cháu tôi, tránh không khỏi kích động —— “
Không đợi Xa Hưng Đức nói xong, hai người trực an ninh bên ngoài cũng đã đi vào, lôi hắn ta ra ngoài.
Một người trong đó còn thuận miệng nói: “Đừng gây chuyện.”
“Cái gì! Tôi gây chuyện gì chứ!” Xa Hưng Đức lại ồn ào: “Các người làm gì vậy!”
Hàng mi của Tang Diên chợt run run, trong chớp mắt này, anh nhận ra Xa Hưng Đức có vẻ gì đó quen thuộc. Thế nhưng ý nghĩ đó chỉ hiện lên trong thoáng chốc, rất nhanh đã biến mất. Anh cũng không thể nhớ nổi bản thân mình đã gặp người này khi nào.
Tâm trạng vui vẻ đã tan biến đi theo chuyện ồn ào này. Tang Diên rũ mi, nhìn Ôn Dĩ Phàm chăm chú: “Về nhà?”
“Ừ?” Ôn Dĩ Phàm khôi phục lại tinh thần, cố mỉm cười, “Được.”
Tang Diên hơi hối hận vì tối nay đã gọi Ôn Dĩ Phàm đến đây. Anh nghiêng đầu, lại dặn dò Hà Minh Bác vài câu, rồi sau đó đưa Ôn Dĩ Phàm ra ngoài. Anh thấp giọng hỏi: “Mới vừa rồi có bị kéo đau không?”
Ôn Dĩ Phàm thất thần trả lời: “Ừ?”
“Tên kia, ” Tang Diên xoa xoa cổ tay cô, “Kéo em có đau không?”
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới ngẩng đầu, mỉm cười: “Không đau.”
Tang Diên luôn rất nhạy bén với cảm xúc của Ôn Dĩ Phàm. Anh có thể nhận thấy là từ lúc đụng phải người đàn ông kia, trạng thái của cô không ổn lắm. Vẻ mặt anh trầm xuống, lại hỏi cô: “Em biết hắn ta sao?”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, rồi thành thật đáp, “Là em trai của bác cả gái, không có liên hệ gì với em. Cũng không tính là cậu.”
Tang Diên: “Hắn luôn luôn như vậy sao?”
Ôn Dĩ Phàm: “Cái gì?”
Tang Diên: “Thái độ đối với em.”
Ôn Dĩ Phàm lại cúi đầu, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh một chút: “Em không thân với hắn ta, hắn ta cũng không phải là người tốt lành gì đâu. Nếu anh lại gặp hắn, anh đừng để ý đến. Cứ xem như là người xa lạ là được rồi.”
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ còn gặp lại những người này.
Cũng không hy vọng, những chuyện xấu xa trong nhà sẽ ảnh hưởng đến Tang Diên.
Lại yên lặng.
Một lát sau, Tang Diên đột nhiên lên tiếng: “Ôn Sương Hàng.”
Ôn Dĩ Phàm: “Sao vậy?”
“Nếu em có chuyện gì, thì có thể nói với anh.” Tang Diên nói, “Chuyện gì cũng được.”
Như nhận ra thái độ của mình đã ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, Ôn Dĩ Phàm cười cười, trấn an anh: “Không phải chuyện lớn gì đâu.”
Sau đó, cô dời ánh mắt, giọng ôn hòa: “Đều là những chuyện em có thể tự giải quyết được.”
Hai người trở về nhà.
Suốt khoảng thời gian đi đường, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm đã khôi phục lại. Vẻ mặt cô vẫn bình thường, như chưa từng gặp qua tên đàn ông kia, chỉ trò chuyện tán gẫu như thường ngày cùng Tang Diên.
Nhưng lại không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.
Ôn Dĩ Phàm rót cho Tang Diên một ly nước mật ong, không nhịn được càu nhàu: “Anh đừng uống rượu nữa, anh có nhiều tật xấu quá. Vừa hút thuốc vừa uống rượu, lại còn hay thức khuya, cơ thể anh sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
Tang Diên nhướng mày, cảm thấy hình ảnh của mình qua lời cô nói cũng giống như một gã du côn vậy: “Anh chỉ uống hai ly thôi.”
“Vậy cũng không được, ” Ôn Dĩ Phàm tiếp tục liệt kê tật xấu của anh: “Anh lại còn luôn uống nước lạnh nữa.”
Tang Diên cười: “Anh uống nước lạnh thì thế nào?”
Ôn Dĩ Phàm: “Không tốt cho dạ dày.”
“Được,” bình thường Tang Diên ghét nhất là bị người khác quản, lúc này trái lại cảm thấy tư vị này cũng không tệ lắm, “Đã biết.”
“Vậy anh uống xong rồi ngủ đi. ” Ôn Dĩ Phàm cảm thấy buồn ngủ, miễn cưỡng ngáp một cái. Cô ngồi ở bên cạnh xem Tang Diên uống nước, rồi đột nhiên tiến đến ôm lấy anh: “Em đi ngủ đây.”
Tang Diên ôm lại cô: “Tâm trạng vẫn không tốt sao?”
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: “Em chỉ buồn ngủ thôi.”
“. . .” Thấy cô có vẻ không muốn nhắc đến, Tang Diên cũng không hỏi nhiều nữa, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ánh mắt của hai người gặp nhau, anh hôn lên môi cô: “Đi ngủ đi.”
Sau khi Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, Tang Diên vẫn ở lại phòng khách một lúc nữa. Đầu anh cúi thấp, đầu ngón tay khẽ gõ lên ly nước, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất lâu sau, Tang Diên mới đứng dậy rửa mặt, rồi sau đó trở về phòng.
Nửa đêm.
Tang Diên đang ngủ bỗng dưng thức dậy, vẻ mặt hơi khó chịu. Trong chớp mắt này, cuối cùng thì anh đã nhớ lại, là trước đây mình đã từng gặp Xa Hưng Đức.
Chỉ gặp hắn một lần.
—— đúng vào ngày anh đến Bắc Du gặp Ôn Dĩ Phàm lần cuối.
Ngày đó, Tang Diên từ trên xe buýt xuống, theo thói quen đi dọc theo hẻm nhỏ về phía trước. Trước khi đến, cậu đã nhắn tin báo cho Ôn Dĩ Phàm, nhưng lần này mãi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời từ cô.
Vì vậy cậu đi thẳng đến dưới lầu nhà Ôn Dĩ Phàm đợi cô.
Nhưng còn chưa kịp đến nơi, ngay tại ngã tư con hẻm nhỏ, cậu nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm bị một người đàn ông lôi kéo.
Gã đó trông lớn tuổi hơn Ôn Dĩ Phàm rất nhiều, vóc dáng mập mạp, đang kéo tay cô để nói chuyện gì đó. Trên mặt hắn treo một nụ cười càn rỡ, như có ý đồ xấu.
Khoảnh khắc ấy, tâm trạng vui vẻ của Tang Diên chợt tan biến. Cậu lập tức chạy đến kéo Ôn Dĩ Phàm về phía sau mình. Cậu hoàn toàn không thể khống chế được cơn giận, thậm chí còn có cảm giác muốn trực tiếp giết chết gã đàn ông trước mắt này.
Gã đàn ông vóc dáng không cao, cũng không khỏe mạnh như cậu, chỉ bị đấm vài cái đã té xuống đất cầu xin cậu dừng tay.
Cơn giận của Tang Diên vẫn chưa rút đi, cậu đã bị Ôn Dĩ Phàm kéo lấy, đi về hướng khác. Cậu nhìn chăm chú vào sau gáy của Ôn Dĩ Phàm, lập tức hỏi cô: “Người kia là ai?”
Ôn Dĩ Phàm không quay đầu lại, ngữ điệu rất bình tĩnh: “Mình không biết.”
Vẻ ngoài của gã đàn ông đó, và tên Xa Hưng Đức anh gặp hôm nay dần dần trùng khớp vào nhau.
Ngay lúc này Tang Diên cũng không tin tưởng hoàn toàn vào trí nhớ của mình. Anh cố gắng hồi tưởng lại biểu cảm của Ôn Dĩ Phàm khi ấy, nhưng không thể nhớ ra.
Tang Diên nhắm hai mắt, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ nữa. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, đang định đến tủ lạnh để lấy nước uống, thì thấy trên ghế sofa, Ôn Dĩ Phàm đang an tĩnh ngồi ở đó.
Thấy vậy, Tang Diên hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, anh không đi vào bếp nữa, mà chuyển hướng đi đến phòng khách. Giống như những lần trước, anh kéo băng ghế nhỏ bên cạnh qua, rồi ngồi ở trước mặt cô.
Như không nhận ra sự hiện diện của anh, Ôn Dĩ Phàm vẫn ngơ ngẩn nhìn đồng hồ báo thức.
Tang Diên đưa tay cầm lấy tay cô, khóe môi hơi cong lên: “Tại sao lần nào em cũng nhìn vào đồng hồ vậy?”
Ôn Dĩ Phàm không chớp mắt, cũng không thốt lên một tiếng nào.
“Nửa đêm ngồi một mình trong phòng khách không cảm thấy dọa người sao? Ở đây tối đen như vậy.” Tang Diên nói, “Nếu không thì sau này anh đi ngủ sẽ không đóng cửa lại, em cứ vào thẳng phòng anh, được không?”
Ôn Dĩ Phàm không có bất kỳ phản ứng gì.
Tang Diên ngồi ở trước mặt cô, sau đó cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ yên lặng ở bên cô.
Không biết qua bao lâu.
Tang Diên thấy Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt khỏi đồng hồ, rồi rũ đầu xuống. Cô nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang đặt trên đầu gối, trong đó một tay đang được Tang Diên nắm lấy. Dáng vẻ của cô hơi đờ đẫn, trông giống như đang chuẩn bị trở về phòng.
Anh không thấy rõ nét mặt của cô.
Nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay mình.
Tang Diên sửng sốt, ánh mắt di chuyển xuống dưới, thấy bàn tay mình đang nắm lấy tay Ôn Dĩ Phàm có dính vài giọt nước.
Anh lại giương mắt lên, nụ cười bên khóe môi dần thu lại.
Ánh mắt Ôn Dĩ Phàm trống rỗng, cô vẫn lặng yên ngồi tại chỗ. Xung quanh im ắng không một tiếng động, chỉ có từng giọt, từng giọt nước liên tiếp không ngừng rơi xuống.
Rơi xuống mu bàn tay anh, lóe lên trong đêm tối.
—— là nước mắt của cô.