Dọc đường đi từ công ty về đến nhà, cảm xúc của Tang Diên đặc biệt khác thường. Sau khi vào nhà hành động cũng rất lưu loát, rõ ràng là anh đã nghe ai đó nói chuyện này.
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu nhìn chăm chú vào vết thương trên chân mình, cũng không vùng vẫy nữa: “Em bị đẩy một chút, bị đụng vào nhánh cây. Không nghiêm trọng đâu, em đã bôi thuốc rồi, sẽ lành rất nhanh thôi.”
Cô vừa dứt lời, trong nhà lại yên tĩnh lại.
Ôn Dĩ Phàm liếm liếm khoé môi, thoáng thấp thỏm, rồi nâng mắt lên. Lại một lần nữa đụng phải ánh mắt của Tang Diên, vẻ mặt anh không chút gợn sóng, như đang đợi, chờ cô nói tiếp.
Kéo dài một lúc lâu.
Tang Diên như mất kiên nhẫn: “Nói xong chưa?”
“. . .”
Tang Diên: “Ai đẩy?”
Ôn Dĩ Phàm nói thật: “. . . là người tự xưng là cậu em.”
Tang Diên hỏi xong câu này lại tiếp một câu khác: “Bao lâu rồi?”
Ôn Dĩ Phàm: “A?”
“Hắn quấn lấy em bao lâu rồi?”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm theo bản năng vội phủ nhận: “Không có.”
Tang Diên như không nghe thấy lời phủ nhận của cô, nói tiếp: “Từ lần trước ở ‘Tăng ca’ hắn bắt đầu quấn lấy em? Hay là trước đó nữa?”
“Không phải, em không đụng phải hắn. Trước đó em không biết hắn ở Nam Vu.” Ôn Dĩ Phàm giải thích: “Hơn nữa khoảng thời gian này cũng không có. . .”
“Khoảng thời gian này?” Tang Diên cắt ngang lời cô, gằn từng chữ một: “Cho nên là bao lâu?”
“. . .”
“Ôn Dĩ Phàm, ‘Có chuyện gì thì nói với anh’, ” Tang Diên vô cùng tức giận: “Câu này anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?”
Qua lâu như vậy, lại một lần nữa nghe anh gọi tên thật của cô, Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra. Môi cô run run, bỗng nhiên không dám nói tiếp nữa, một lúc lâu sau mới lúng túng thốt lên: “Xin lỗi.”
Tang Diên nhìn cô.
“Chẳng qua là em cảm thấy, không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của cả hai chúng ta.” Ôn Dĩ Phàm nói, “Hơn nữa em không nghĩ đây là chuyện lớn gì, đều là chuyện em có thể tự giải quyết được.”
“Không nghĩ đây là chuyện lớn sao?” Tang Diên nhắc lại lời cô, giọng nói không mang theo chút nhiệt độ nào: “Vậy thì cái gì mới là chuyện lớn?”
Ôn Dĩ Phàm không trả lời được.
“Nhất định phải là anh hỏi một câu, em mới trả lời một câu, phải không?” Tang Diên nhìn cô chăm chú, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì đối với em cũng không tính là chuyện lớn, là như vậy sao?”
“. . .”
“Ôn Dĩ Phàm, ” Hầu kết của Tang Diên chuyển động lên xuống: “Em có thể cân nhắc đến cảm giác của anh không?”
Làm cho anh cảm thấy, khoảng cách giữa hai chúng ta sẽ mãi là như vậy.
Bất kể anh có làm gì đi nữa.
Anh cũng không thể đi vào lòng em.
“Anh hiểu em có những chuyện không muốn nhắc đến, cũng không sao. Khi nào em muốn nói cũng được. Nhưng chuyện như vừa rồi mà em không nói với anh,” Tang Diên buông tay cô, chầm chậm nói: “Em thấy anh không đáng tin tưởng, phải không?”
“Em không có ý đó.” Ôn Dĩ Phàm không phải chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lúc nổi giận của Tang Diên, nhưng giờ phút này cô có cảm giác rất bất an, “Chỉ là anh sắp phải đi Nghi Hà, nên em không muốn anh vì chuyện này mà lo lắng.”
Tang Diên không nói nữa, chỉ nhìn cô.
Sau một lúc lâu.
Cảm xúc trong mắt Tang Diên dần dần biến mất, cơn giận bừng bừng như đã bị tưới tắt ngóm. Lại trở về trạng thái người sống chớ lại gần như mọi ngày.
Anh không tiếp tục đề tài này nữa, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nhàn nhạt nói: “Chìa khóa xe anh để ở đây, mấy ngày này em tự lái xe đi làm đi. Trước khi ngủ nhớ khóa cửa.”
“. . .”
Tang Diên rũ mắt, chậm rãi kéo ống quần của cô xuống. Sau đó ôm cô từ trên tủ giày đặt xuống đất. Tất cả đều trở về vị trí cũ, như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện hai người vừa ồn ào tranh cãi như chỉ là ảo giác.
“Anh đi đây, ” Tang Diên không nhìn cô nữa, mở cửa ra, “Em đi nghỉ đi.”
Nhìn chăm chú vào cánh cửa vừa bị đóng lại, Ôn Dĩ Phàm không tự chủ muốn đi theo sau. Nhưng vì dáng vẻ vừa rồi của Tang Diên, cô chậm rãi ngừng lại, không dám tiếp tục tiến lên.
Dáng vẻ đó của anh, Ôn Dĩ Phàm đã từng nhìn thấy.
Là lần gặp cuối cùng trước khi vào đại học.
Ôn Dĩ Phàm không biết, có phải cô đã làm sai không.
Có phải cô lại một lần nữa phạm sai lầm không.
Cô chỉ muốn đối xử thật tốt với anh, muốn đem những chuyện xấu xa trong nhà cách xa anh ra, chỉ muốn làm anh cảm thấy ở bên cô rất nhẹ nhàng và bình thản, chỉ muốn anh luôn có thể ở bên cô.
Nhưng hình như cô đã không làm tốt.
Hình như cô lại một lần nữa, làm tổn thương Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngác đứng tại chỗ, rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
Đã hơn bảy giờ rồi.
Sợ anh không đón được xe, Ôn Dĩ Phàm vội cầm chìa khóa xe lên, mở cửa đi ra ngoài. cô lấy điện thoại, gởi tin nhắn cho Tang Diên: 【 Để em đưa anh đi, giờ này khó đón xe.】
Ôn Dĩ Phàm lại do dự gõ thêm một câu: “Chờ anh trở lại chúng ta lại nói chuyện, được không?”
Còn chưa kịp ấn nút gởi, thì nhận được trả lời của Tang Diên: 【 Không cần. 】
Tang Diên: 【 Đã lên xe. 】
Đầu ngón tay cô chợt dừng lại, bước chân cũng ngừng theo. Qua thật lâu, Ôn Dĩ Phàm xóa đi nội dung vừa gõ, lại gõ một tin nhắn khác: 【Vậy anh đi đường nhớ cẩn thận một chút. 】
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt: 【 Đến nơi nhớ báo cho em biết. 】
Thời gian này đi từ nội thành ra đến sân bay, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết anh có thể lên kịp máy bay không. Cô không có tâm trạng làm gì khác, tính toán thời gian rồi lại nhắn tin cho anh: 【 Anh đến sân bay chưa? 】
Tang Diên vẫn hỏi gì đáp nấy.
Chẳng qua là số lượng từ đều rất ít, như không có kiên nhẫn gõ chữ. Cũng không khác bình thường nhiều lắm. Nhưng thường ngày anh đều gõ vài chữ, rồi sau đó sẽ gởi tin nhắn thoại.
Chữ viết không thể hiện được cảm xúc.
Dòng tin nhắn như một vật vô hình nằm ở giữa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra xa hơn.
Vì thái độ lãnh đạm của anh, Ôn Dĩ Phàm cũng không dám nhắn tin quá thường xuyên, mãi đến khi xác nhận là anh lên kịp máy bay, cô mới yên tâm. Cô mệt mỏi trở về phòng, nằm dài trên giường, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Nhưng nghĩ đến vết thương trên đùi, Ôn Dĩ Phàm lại bò dậy tắm rửa. Cô tránh động vào vết thương, chỉ đơn giản tắm nhanh rồi ngồi lên giường, bắt đầu bôi thuốc.
Ôn Dĩ Phàm dùng bông gòn lau sạch chỗ vết thương bị nước dây vào. Sau đó nghiêm túc cẩn thận xử lý vết thương.
Chung quanh không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Dần dần, sự cô độc bao phủ lấy cô.
Ôn Dĩ Phàm nắm chặt bông gòn trên tay, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người vào buổi tối ngày thứ hai sau khi chính thức yêu đương.
—— “Ngày mai anh có giúp em bôi thuốc không?”
—— “Tắm xong thì tự đến tìm anh.”
Hình ảnh trước mắt như nhòe đi, không còn nhìn rõ nữa.
Ôn Dĩ Phàm tiếp tục bôi thuốc, yên lặng đến cực độ. Cô chớp mắt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đập vào vết thương, mang theo cảm giác đau nhói.
Cô cố gắng bình ổn lại, chật vật dùng mu bài tay lau sạch nước mắt, rồi lại một lần nữa dùng bông gòn lau đi nước dính trên mặt vết thương.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm lại nhận được điện thoại từ đồn công an, bảo cô qua cung cấp thêm lời khai. Làm nghề phóng viên, chuyện đến đồn công an vốn là chuyện thường ngày. Cô hoàn thành bản thảo rồi thu dọn đồ đạc đi ra khỏi đơn vị.
Lần này chủ yếu là làm rõ chuyện Ôn Dĩ Phàm bị Xa Hưng Đức quấy rầy một thời gian dài.
Bên công an xem lại trích xuất camera an ninh, xác nhận là gần như mỗi ngày đều có thể thấy Xa Hưng Đức xuất hiện ở bên ngoài đài truyền hình Nam Vu. Nhưng hắn chưa thật sự gây thương tổn gì cho cô, cũng không có hành động nào quá khích.
Xa Hưng Đức cướp túi xách không thành, sau khi bị phát hiện cũng không chạy trốn, tình tiết không nghiêm trọng lắm. Xa Nhạn Cầm ngày đó tìm Ôn Dĩ Phàm để hòa giải, bị cô cự tuyệt liền ồn ào đòi mời luật sư.
Ôn Dĩ Phàm không biết kết quả cụ thể sẽ như thế nào.
Cả ngày cô đều cảm thấy bức rức không yên, không có tâm trạng để làm việc. Cô chỉ cố gắng hoàn thành những việc cần làm, còn lại, cô cũng không muốn suy nghĩ đến nữa.
Nhận thấy trạng thái của Ôn Dĩ Phàm có điểm bất ổn, Cam Hồng Viễn cho là cô bị chuyện của Xa Hưng Đức ảnh hưởng. Hơn nữa, trước đây có mấy lần cô phải tăng ca trong ngày nghỉ, nên ông quyết định hào phóng ký giấy cho cô nghỉ ba ngày để xử lý cho xong mọi chuyện.
Có được ba ngày nghỉ này, Ôn Dĩ Phàm trái lại không vui vẻ như cô tưởng tượng.
Cô thậm chí còn định nói với Cam Hồng Viễn, là có thể dời ba ngày nghỉ này sang tuần sau không?
Dù sao thì Ôn Dĩ Phàm ở nhà một mình cũng không để làm gì.
Ôn Dĩ Phàm muốn đợi đến lúc Tang Diên trở về, cô sẽ dùng đến ba ngày nghỉ này. Nhưng lại lo lắng, nếu cô xin dời như vậy, Cam Hồng Viễn sẽ cảm thấy hiện giờ cô không có vấn đề gì, lại thay đổi ý định thu hồi lại kỳ nghỉ này.
Cam Hồng Viễn phê duyệt xong, Ôn Dĩ Phàm cũng không về nhà ngay, mà ở lại công ty đến sáu giờ. Cô tắt máy tính, theo thói quen mở WeChat lên, nhắn tin cho Tang Diên:【Anh ăn cơm chưa? 】
Đầu ngón tay dừng một chút ở phím gởi, qua vài giây mới ấn xuống.
Lần này Tang Diên không trả lời ngay như mọi khi.
Ôn Dĩ Phàm chờ một lúc, yên lặng thả điện thoại vào trong túi, rồi đứng dậy ra khỏi công ty. Sau khi về đến nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa, nhìn chăm chú vào kệ để giày một lúc lâu.
Lại nghĩ đến trận tranh cãi tối hôm qua của hai người.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô.
Ôn Dĩ Phàm lập tức lấy điện thoại từ túi xách ra, bấm phím nhận. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của Chung Tư Kiều: “Như thế nào, không có bạn trai ở bên cạnh có phải là thoải mái hơn nhiều không?”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, đi đến ghế sofa, chỉ cười cười không đáp.
“Chờ khi cậu được nghỉ hai chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé, không phải Tang Diên đi cả tuần sao?” Chung Tư Kiều nói, “Hừ, từ khi cậu yêu đương, thời gian rảnh đều bị anh ta chiếm hết, đã lâu lắm rồi mình không được gặp cậu đấy.”
Ôn Dĩ Phàm thấp giọng nói: “Được.”
“Giọng điệu cậu như vậy là có chuyện gì xảy ra?” Chung Tư Kiều trêu cô: “Tang Diên mới vừa đi một ngày mà cậu đã nhớ rồi sao, trước đây mình không thể ngờ là cậu lại dính người như vậy.”
Ôn Dĩ Phàm vẫn cười, không nói gì.
Rất nhanh Chung Tư Kiều cảm thấy có gì đó không thích hợp, hỏi cô: “Này, bình thường khi nhắc đến Tang Diên lúc nào cậu cũng có nhiều chuyện để kể lắm mà. Sao hôm nay cậu không nói gì vậy? Hay hai người cãi nhau sao?”
Ôn Dĩ Phàm im lặng một lúc, không thừa nhận, chỉ nói: “Anh ấy cảm thấy là chuyện gì mình cũng không nói cho anh ấy biết.”
“A, đúng thật là cậu có tật xấu này, chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng.” Chung Tư Kiều nói, “Nhưng giữa hai người yêu nhau thì không thể như vậy được, Chấm Chấm. Chuyện này một lần hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai người đó.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm mờ mịt nói, “Nhưng không phải là chuyện gì mình cũng giấu anh ấy.”
“A?”
Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc nói: “Mình chỉ không nói với anh ấy những chuyện không vui thôi.”
Chung Tư Kiều cười: “Vậy cũng giống nhau.”
“. . .”
“Cậu không nói, thì anh ấy sẽ không biết tại sao cậu lại không nói. Sẽ cảm thấy, là mối quan hệ giữa hai người chưa đến mức khiến cậu có thể hoàn toàn thẳng thắn với anh ấy.” Chung Tư Kiều nói, “Nếu như cuối cùng lại biết chuyện của cậu từ miệng của người khác, thì chắc là sẽ thất vọng lắm?”
Yên lặng một lúc.
Giọng nói của Ôn Dĩ Phàm hơi lơ đãng: “Kiều Kiều, khoảng thời gian này mình luôn nghĩ đến một chuyện trước kia.”
“Chuyện gì?”
Ôn Dĩ Phàm nói rất chậm: “Trước đây mình có nói với cậu, là mình nộp vào Nam đại.”
Không biết tại sao cô lại nhắc đến chuyện này, Chung Tư Kiều hơi ngây ra: “Đúng vậy, mình còn hơi giận cậu, sao lại đổi ý nộp Nghi đại chứ, trước đó mình cứ nghĩ hai chúng ta sẽ học chung một trường.”
“Lúc đăng ký nguyện vọng, Tang Diên có đến hỏi mình, mình hứa với anh ấy là sẽ nộp Nam đại.” Ôn Dĩ Phàm không dám nhắc đến chuyện này với bất kỳ người nào, ngay cả với Tang Diên. “Nhưng mình —— “
“Thế nào?”
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi khó khăn để nói ra: “Cuối cùng mình lại đổi nguyện vọng.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng nói: “Mình luôn rất lo lắng là anh ấy sẽ để ý đến chuyện này.”
Hình như khi bạn bắt đầu quan tâm yêu mến một người, bạn sẽ trở nên nhỏ bé yếu ớt hơn.
Làm chuyện gì cũng lo trước lo sau đến cảm nhận của người kia.
“Cho nên mình không dám nhắc lại chuyện này với anh ấy, cũng rất để ý, cố gắng tự lo mọi chuyện, không làm phiền đến anh.” Ôn Dĩ Phàm chậm rãi hỏi, “Là mình đã làm sai rồi sao?”
Qua một lúc lâu, Chung Tư Kiều mới hỏi: “. . . vậy nguyên nhân gì khiến cậu đổi lại nguyện vọng lúc đó?”
Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
Biết có thể là chuyện gì đó không tiện nói, Chung Tư Kiều cũng không truy hỏi: “Cậu cũng không nói với anh ấy sao?”
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Vậy thì mình vẫn lặp lại câu nói trước đó, bất kể nguyên nhân là gì, nếu cậu muốn ở cạnh anh ấy lâu dài, thì cậu phải nói cho anh ấy biết một chút.” Chung Tư Kiều nói, “Nếu không đây sẽ là một cái gai trong lòng cả hai người.”
“. . .”
“Chấm Chấm, không phải chỉ có lời nói mới gây ra tổn thương.” Chung Tư Kiều nghiêm túc nói, “Tránh không nói đến cũng có thể gây ra tổn thương như vậy.”
Trong điện thoại lại rơi vào yên lặng.
Vài giây sau, Chung Tư Kiều thở dài một tiếng: “Cậu đừng tái phạm lại sai lầm đó nhé.”
Tám giờ tối ngày hôm sau, ở thành phố Nghi Hà.
Cùng Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa ăn cơm xong, Tang Diên vốn định về nhà Đoàn Gia Hứa ngủ một giấc, không có ý định bám theo cặp đôi đang yêu đương ngọt lịm này làm gì.
Vậy mà Tang Trĩ nhất định bắt anh đi xem phim cùng, lại còn sắp xếp cho anh và Đoàn Gia Hứa ngồi ở băng ghế tình nhân.
Tang Diên thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, trực tiếp bảo Đoàn Gia Hứa cút đi, rồi sau đó dựa vào ghế mở điện thoại ra xem.
Ngày hôm trước Tang Diên không lên kịp máy bay, anh chỉ có thể mua vé vào chiều ngày hôm sau, nhưng anh không nói với Ôn Dĩ Phàm chuyện này. Tối hôm qua lúc Ôn Dĩ Phàm nhắn tin cho anh, anh còn đang ở trên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, Tang Diên mới nhìn thấy tin nhắn, chỉ nhắn lại cô là nhớ đi ngủ sớm. Sau đó, suốt một buổi tối, điện thoại của anh không có động tĩnh gì nữa.
Hôm nay thậm chí đến giờ ăn cơm, Tang Diên cũng không nhận được tin nhắn của Ôn Dĩ Phàm.
Anh nhìn chăm chú vào giao diện trò chuyện của hai người.
Lại nhớ đến chuyện trước khi đi Nghi Hà đã nổi giận với cô.
Đầu ngón tay Tang Diên run run, rồi gõ một câu: 【 Về nhà chưa? 】
Đầu kia không trả lời.
Vừa vặn phim cũng bắt đầu.
Tang Diên lại chờ một lúc, rồi mới vứt điện thoại sang một bên, nhìn chăm chú vào màn ảnh trước mắt. Anh không thể nào tập trung xem phim được, qua một lúc lâu mới phát hiện đây là một bộ phim 3D.
Lại cũng lười đeo kính 3D lên.
m thanh trong rạp chiếu phim rất ồn ào, làm tai anh hơi đau. Tang Diên cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cũng dần dần rũ xuống.
Giấc ngủ kéo đến, kèm theo là một giấc mơ u ám.
Tang Diên nằm mơ thấy Ôn Dĩ Phàm lúc mười bảy tuổi.
Trong giấc mơ Ôn Dĩ Phàm mặc đồng phục của trường cao trung Bắc Du. Cô đang đi như chạy trong con hẻm nhỏ mà hai người đã đi qua nhiều lần. Không biết có ai đó đang theo cô, vẻ mặt cô sợ hãi và bất lực.
Ngay lúc đó, có người kéo cô từ phía sau.
Đối diện với cô là nụ cười bỉ ổi của gã “Cậu” kia.
Cô cố lui lại, dáng vẻ rất cảnh giác, giãy giụa khỏi tay hắn.
Nhưng không thể tránh thoát.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trừ hai người bọn họ, trên thế giới như không còn tồn tại bất kỳ ai khác. Cô không thể kêu cứu được, chỉ cố gắng duy trì cục diện này, đợi ai đó đến giúp cô.
Bỗng chuyển sang một cảnh khác.
Ôn Dĩ Phàm ngồi một mình trên giường, trong bóng tối lờ mờ. Dáng vẻ giống hệt như mỗi lần cô bị mộng du, ngồi một mình ngây ngốc trong phòng khách. Cô bọc kín mình trong chăn, rũ mắt xuống, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Cánh cửa phòng đang bị đập rất mạnh từ bên ngoài, phát ra tiếng va chạm rầm rầm.
Ngay lúc đó, Tang Diên bị đánh thức.
Anh chậm chạp mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Tang Trĩ: “Anh Hai, đi thôi.”
Tang Diên vô thức mở điện thoại lên xem, vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Vẻ mặt anh hơi hoảng hốt, thờ ơ ừ một tiếng, rồi đứng lên.
Ba người lại lên xe.
Tang Diên ngồi ở phía sau, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ suy nghĩ bị giấc mơ vừa rồi chiếm lấy. Căn cứ vào những chuyện gần đây, anh dần dần đã rút ra một đáp án.
Nhưng anh không muốn tin một chút nào.
Trong lần gặp gỡ cuối cùng đó, điều anh nhớ rõ ràng nhất, chính là những lời tàn nhẫn Ôn Dĩ Phàm đã nói với anh.
Những lời nói đã đem tất cả lòng tự tôn của anh giẫm đạp dưới chân.
Cho đến tận bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới, đằng sau đó còn có một lý do khác.
Nhưng anh thà rằng không có.
Anh thà rằng,
Người con gái anh đã yêu nhiều năm như vậy, lúc trước chỉ đơn giản là vì không chịu nổi bị anh dây dưa, chỉ là một nguyên nhân như vậy thôi, nên mới dùng hết mọi cách để rời xa anh.
Chỉ đơn giản là, không thích anh mà thôi.
Anh hy vọng không có bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Cũng hy vọng là, trong những năm tháng đó, cô sống nhẹ nhàng và thanh thản.
Trong lúc không chú ý đến, xe đã đi đến gần cổng trường đại học Nghi Hà.
Tang Diên nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào cánh cổng trường quen thuộc, dần dần thất thần. Anh nhớ lại lời cô nói khi biết anh sắp đến đây thăm Tang Trĩ.
—— “Một cô gái nhỏ mà ở bên kia một thân một mình, quả thật làm cho người ta không an tâm.”
Tang Diên không tự chủ lẩm bẩm nói: “Anh trở về thôi.”
Tang Trĩ đang ngồi ở phía trước không nghe rõ, cô quay đầu lại hỏi: “Anh nói gì?”
“Hai người tiếp tục đi hẹn hò đi, ” Tang Diên lại một lần nữa nhìn điện thoại, nhàn nhạt nói, “Anh trở về Nam Vu.”
Đến sân bay đã gần đến mười giờ.
Tang Diên đến xếp hàng ở quầy bán vé, đang định hỏi xem có còn vé máy bay về Nam Vu không, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên. Anh dừng lại, từ trong túi lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ “Ôn Sương Hàng”.
Tinh thần anh lập tức buông lỏng, trực tiếp bước ra khỏi hàng, đi qua một bên nhận điện thoại.
“Về nhà rồi?”
“A.” Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng nói, “Chưa.”
“Lúc nào tan việc?”
“. . .”
Yên lặng trong chốc lát.
Đầu kia Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên hỏi ngược lại anh: “Tang Diên, bây giờ anh có rảnh không?”
“Ừ?”
“Em có thể đến gặp anh không? Em vừa mới xuống máy bay, ” im lặng vài giây, Ôn Dĩ Phàm lại bổ sung, “Đang ở sân bay Nghi Hà.”