Trong một giấc mơ nào đó, cô đã tập dượt nói đi nói lại những lời này cả triệu lần, nhưng đó cũng là giấc mơ mà cô không bao giờ dám mong sẽ trở thành sự thật. Giờ đây cô cảm thấy thế giới phù phiếm này cuối cùng đã trở nên ổn định hơn, nhưng rồi lại có cảm giác như mình đang tiến vào một ảo cảnh không rõ ràng.
Thoáng như vừa mở mắt ra.
Hai người lại trở về những ngày hè sau kỳ thi đại học ấy.
Bất kỳ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Đêm khuya đó, Xa Hưng Đức không trở về. Những chuyện kia, cô chưa từng trải qua, cũng không có chuyện đổi nguyện vọng đại học.
Đêm đó, cô và Tang Diên hẹn nhau sẽ gặp mặt, không có bất kỳ chuyện gì khác xảy đến.
Ôn Dĩ Phàm mỗi ngày đều mong đợi.
Mỗi ngày đều chờ đến ngày nhận được kết quả xét tuyển, Tang Diên sẽ lại lần nữa đến Bắc Du.
Suy nghĩ, cậu định sẽ nói gì với cô trong buổi gặp đó.
Có lẽ là tỏ tình, cũng có lẽ là đến nói chuyện học đại học, hay chỉ giống như những lần trước, đến chỉ để nhìn thấy cô. Bất kể như thế nào, nhất định sẽ không giống như những gì đã xảy ra lúc trước.
Nhất định sẽ không phải là, hai người từ đây trời nam đất bắc cách xa.
Ôn Dĩ Phàm hơi ngước mắt, đối diện với hầu kết nhô cao của anh. Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, rất nhẹ, mang theo sự trân trọng nâng niu.
Cô chầm chậm chớp mắt, nước mắt cũng tí tách rơi theo, cô vô thức áp mu bàn tay lên mắt chặn lại: “Lúc ấy Xa Hưng Đức nói với em, là chuyện này rất mất thể diện, rất xấu hổ. Những người họ hàng kia cũng nói em đừng báo cảnh sát, nói là chuyện này truyền ra sẽ khó nghe.”
“. . . Nên em không muốn để cho anh biết chuyện.”
Trước đó.
Chưa từng có người nào nói với Ôn Dĩ Phàm những lời khó nghe như vậy.
Cũng chưa có ai dùng những loại từ đó để miêu tả cô.
Cho nên dù là người bị hại.
Cũng khiến cho cô hoài nghi, có phải trong mắt những người khác, dáng vẻ của cô chính là như vậy không.
Ôn Dĩ Phàm hơi mím môi, dùng hết sức nói ra: “Nếu như lúc đó em nói với anh thì tốt rồi.”
Đem tất cả những chuyện này.
Nói hết cho anh nghe.
Thì hiện tại, bọn họ sẽ như thế nào rồi.
Tang Diên kéo tay cô xuống, lau sạch nước mắt cho cô: “Ôn Sương Hàng, em nghe tên chó má đó ngụy biện làm rắm gì?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào mắt anh.
“Em nghe cho kỹ đây, chuyện này không mất thể diện, cũng không xấu hổ. Biết không?” Tang Diên cũng nhìn cô chăm chú, gằn từng chữ: “Em không làm gì sai cả, em đã làm rất tốt. Em bảo vệ chính bản thân em, em rất dũng cảm.”
Em là người chính trực.
Không e sợ đứng ở dưới ánh mặt trời.
Loại người như họ mới phải chui rúc trong cống ngầm.
Ôn Dĩ Phàm không nói gì.
Tang Diên lại nói: “Có nghe hay không?”
Cô mím môi, gật đầu một cái.
Tang Diên cong khoé môi, chậm rãi nói: “Được, vậy bây giờ đến lượt anh nói cám ơn em.”
Ôn Dĩ Phàm hít hít mũi: “Cám ơn cái gì?”
Anh cúi đầu hôn vào khóe môi cô, thấp giọng nói: “Cám ơn em, đã bảo vệ A Hàng của anh.”
Ôn Dĩ Phàm ngây ngẩn.
“Còn nữa, bây giờ nói có phải là hơi muộn không?” Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, giọng điệu ngân nga, chuyển sang đề tài khác: “Nói không chừng lúc đó anh còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, em theo đuổi anh anh cũng không định đồng ý đâu.”
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần, khẽ nhấp môi, qua vài giây rồi không nhịn được cười. Tâm trạng khổ sở vừa rồi cũng tiêu tan theo câu nói của anh. Cô nhỏ nhẹ nói, âm điệu còn mang theo giọng mũi: “Trước kia rõ ràng là anh theo đuổi em.”
Tang Diên nhướng mày: “Không phải là em thích anh sao?”
Ôn Dĩ Phàm hơi ngẩn ra, rồi cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Thích thì phải cố gắng theo đuổi chứ.” Tang Diên cười, lại rũ mắt tiếp tục bôi thuốc cho cô, giọng điệu khôi phục lại vẻ thiếu đòn như thường ngày: “Thích mà vẫn ngồi chờ người ta theo đuổi em, cô nương này mặt mũi em cũng lớn thật đấy!”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Vì em không biết theo đuổi là như thế nào.”
“. . .”
Tang Diên dừng tay lại, ngẩng đầu: “Vậy anh thì biết sao?”
Nhớ lại những hành động của anh ngày xưa, Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Ừ, trông anh rất có kinh nghiệm.”
Tang Diên thẳng tắp nhìn cô, thấy cô thật sự nghĩ như vậy, mơ hồ cảm thấy hơi ngứa răng. Anh không nhịn được bấm một cái vào mặt cô, nhàn nhạt nói: “Tính tình của em nhiều lúc thật chọc người.”
Ôn Dĩ Phàm hôm nay bị anh bấm nhiều lần, cảm giác mặt mình bị anh kéo đến sưng rồi. Theo nguyên tắc có qua có lại, cô cũng đưa tay lên, nắm vào mặt anh như phản kích.
Mắt Tang Diên như phóng phi tiêu vào cô: “Làm gì vậy?”
“Em chỉ, ” Ôn Dĩ Phàm ngừng một lúc, quyết không thu tay về, “Sờ mặt anh một cái.”
“. . .”
Tang Diên không so đo cùng cô, tiếp tục giúp cô giải quyết vết thương, sẵn dịp hỏi: “Mấy hôm nay có bôi thuốc đều đặn không?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ.”
“Trước khi ngủ có nhớ khóa cửa không?”
“Ừ.”
Hai người câu được câu chăng mà nói chuyện.
Xử lý vết thương xong, Ôn Dĩ Phàm từ trên người anh bò dậy.
Tang Diên thu dọn lại túi thuốc: “Đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Chờ Ôn Dĩ Phàm từ phòng tắm đi ra, Tang Diên cũng đã thu dọn xong đồ trên giường. Anh đứng dậy, khom lưng lấy từ valy ra một bộ quần áo sạch, rồi nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa.
Không gian phòng tắm nhỏ gọn, hơi chật một chút.
Tang Diên đặt quần áo lên bồn rửa mặt, bắt đầu cởi quần áo.
Được vài giây, Tang Diên dừng tay lại, chợt thất thần.
Thời gian như dừng lại. Tang Diên cứng đờ người, đứng yên ở đó như đã hóa đá. Anh nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, trong đầu lại hiện lên những lời Ôn Dĩ Phàm vừa nói.
Mỗi một chữ giống như là một lưỡi dao sắc bén, đâm vào từng góc trên người anh.
Sự căm hận cùng cực từ tận trong xương tủy vào giờ phút này đã hoàn toàn không thể che giấu được.
—— “Lúc ấy em cũng không biết phải làm sao, không có ai giúp em.”
—— “Tang Diên, không có ai đứng về phía em cả.”
Hầu kết anh chuyển động, anh khẽ nhắm mắt lại.
Ngồi vào trước bàn, Ôn Dĩ Phàm chậm rãi ăn cơm, có cảm giác Tang Diên lần này tắm lâu hơn so với mọi ngày. Cô luôn nhìn về phía phòng tắm, lại nhớ đến đoạn hội thoại vừa rồi của hai người.
Sau khi nói xong, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này bỗng dưng lại lo lắng.
Không biết có ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh không.
Ôn Dĩ Phàm đã ăn một ít trên máy bay, nên lúc này thật ra cũng không đói.
Chỉ ăn được vài miếng đã buông đũa xuống.
Ôn Dĩ Phàm dọn dẹp hộp cơm, lại sửa sang sơ lại căn phòng, rồi sau đó trở về giường nhàm chán nghịch điện thoại.
Rất lâu sau, Tang Diên từ trong phòng tắm đi ra. Trên đầu anh đắp khăn lông, tóc ướt đẫm, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, vừa ra đến nơi đã quét mắt về phía cô: “Ăn no rồi?”
Ôn Dĩ Phàm giương mắt, chú ý đến biểu cảm của anh: “Ăn no rồi.”
Tang Diên ừ một tiếng, cầm điện thoại lên, ngồi vào bên cạnh cô.
Ôn Dĩ Phàm vẫn nằm sấp ở trên giường, lại quan sát nét mặt của anh một lúc lâu, xác nhận anh không có gì không ổn, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ dời ánh mắt.
Cô tiếp tục lướt Weibo, chủ động hỏi: “Vậy ngày mai anh có định đi tìm Chích Chích không?”
Tang Diên ngữ điệu tùy ý: “Để xem đã, anh đã nói với quỷ con là anh trở về Nam Vu rồi.”
Dáng vẻ anh như không có vấn đề gì, so với lúc chưa đến Nghi Hà thì cực kỳ khác biệt. Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng rút ra kết luận: “Có phải Chích Chích và Đoàn Gia Hứa yêu nhau khiến anh rất yên tâm không?”
“Ừ.” Nghĩ đến chuyện này, Tang Diên cười nhếch mép: “Tên súc sinh kia đúng là rất biết chăm sóc trẻ con, đối xử với nhóc con kia so với anh đây là anh ruột mà còn lao tâm lao lực hơn, làm anh còn thấy hổ thẹn.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm bối rối, “Sao anh lại gọi người ta như vậy?”
Tang Diên hạ mắt nhìn điện thoại, vừa vặn thấy cách đây không lâu Đoàn Gia Hứa nhắn tin đến hỏi thăm.
Đoàn Gia Hứa: 【 Không có chuyện gì xảy ra chứ? 】
“Dám làm thì phải dám chịu, ” Tang Diên như không cảm thấy có vấn đề gì, vừa trả lời tin nhắn, vừa nói: “Chuyện hắn đang làm là chuyện súc sinh, hiểu?”
Ôn Dĩ Phàm không nhịn được nói: “Đây không phải là chỉ thuận theo tự nhiên sao?”
“Ôn Sương Hàng, em có biết lúc tên súc sinh này biết em gái anh, thì con bé mới bao nhiêu tuổi không?” Tang Diên nhìn về phía cô, như muốn tìm đồng minh, nói rất chậm: “Chỉ là một học sinh tiểu học, chưa đến mười tuổi đâu.”
Ôn Dĩ Phàm không bị anh lôi kéo theo, tính chênh lệch tuổi của hai người: “Lúc Chích Chích mười tuổi mà anh học đại học sao?”
Giọng Tang Diên lành lạnh: “Không kém bao nhiêu.”
Dáng vẻ anh như không thoải mái, Ôn Dĩ Phàm không nói tiếp nữa. Cô quét mắt nhìn sang di động của anh, vừa vặn nhìn thấy anh đang mở Alipay, giống như là đang định chuyển tiền cho ai.
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt đã hiểu ra: “Anh chuyển sinh hoạt phí cho Chích Chích sao?”
“Quỷ con kia suốt ngày chìa khuỷu tay ra ngoài, bây giờ cánh tay bị đứt luôn rồi.” Tang Diên lười biếng nói, “Anh lười quản nó, chỉ có thể cho nó nhiều tiền một chút để đi bệnh viện khám bệnh.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm thấy bộ dạng này của anh hơi buồn cười.
Cô chống cằm nằm sấp trên giường, nhìn anh chăm chú.
Không lâu sau, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên chú ý thấy có chỗ không đúng. Mới vừa rồi ở bên ngoài không nhìn rõ, bây giờ trong phòng sáng hơn, thêm vào đó anh vừa tắm xong nên màu da nhìn trắng hơn, trong chớp mắt mọi vết tích hiện lên rất rõ ràng.
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn chăm chú vào khóe mắt phải của anh, đưa tay lên chạm vào: “Sao khóe mắt bên này của anh lại bị bầm tím vậy?”
Nghe vậy, Tang Diên như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Ồ.”
Ôn Dĩ Phàm kiên nhẫn hỏi: “Làm sao lại bị như vậy?”
Tang Diên thẳng thừng nói: “Đoàn Gia Hứa đánh.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp, “Sao anh ta lại đánh anh?”
“Không biết, ” Tang Diên dừng lại, chầm chậm nói: “Tính tình của tên đó không tốt lắm.”
Nghĩ đến vừa rồi anh gọi người ta súc sinh này súc sinh kia, hơn nữa lại đột ngột muốn quay về Nam Vu, Ôn Dĩ Phàm không tin tưởng lắm vào lời giải thích của anh. Cô nhìn về phía anh, chần chờ đưa ra suy đoán: “Anh đánh nhau với anh ta sao?”
Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô: “Không.”
“Vậy là, ” Ôn Dĩ Phàm hỏi, “anh đánh người ta?”
Tang Diên nâng cằm lên, không tỏ ý kiến.
Nhưng dáng vẻ này chính là ngầm thừa nhận. Nghĩ đến hai anh em nhà anh thường ngày vốn không hợp nhau, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như có sóng ngầm ở đâu đây: “Chích Chích không nổi giận với anh sao?”
Tang Diên vẫn không lên tiếng.
Ôn Dĩ Phàm như đã hiểu ra: “Vậy anh vì chuyện này nên mới phải về Nam Vu à?”
Trong phòng an tĩnh lại.
Tang Diên chăm chú nhìn khuôn mặt cô đang gần trong gang tấc.
Lúc này đầu ngón tay cô vẫn còn đặt trên khóe mắt anh, chăm chú và nghiêm túc quan sát vết thương của anh. Cô vừa mới tắm xong, mặc áo ngắn tay quần cụt, cổ áo hơi trễ xuống. Tay chân để lộ ra ngoài, trông vừa trắng nõn vừa mềm mại.
Như đang trắng trợn dụ dỗ.
Thấy anh không nói lời nào, ánh mắt Ôn Dĩ Phàm di chuyển, đối diện với ánh mắt anh.
Bỗng dưng nhận ra, khoảng cách của hai người lúc này đang cực kỳ ái muội.
Dừng lại ba giây.
Ngay sau đó, như không thể kiềm chế được dục vọng, Tang Diên chợt kéo cô vào lòng. Nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng cọ sát, đi cùng với lời nói mơ hồ không rõ.
“Cái gì gọi là vì chuyện này nên phải về Nam Vu? Em có lương tâm hay không vậy?”
“Cả ngày lẫn đêm chỉ biết chọc giận anh,” Tang Diên rất trực tiếp, đưa tay giữ lấy cằm cô, đầu lưỡi đi vào, quét qua từng góc, chậm rãi liếm láp: “Làm anh giận đến nỗi hành lý cũng quên mang theo, còn phải mượn quần lót của tên chó Đoàn Gia Hứa kia.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm vốn đang bị anh hôn đến mơ màng, nghe vậy chợt bật cười.
Tang Diên ngừng lại: “Em có thể nghiêm túc một chút không?”
“Anh thật sự mặc quần lót của người khác sao?” Như không muốn phá vỡ không khí này, Ôn Dĩ Phàm nhịn một chút, nhưng lại cảm thấy chuyện này rất buồn cười, vẫn không ngừng cười được: “Sao anh không mua một cái chứ?”
“Quần mới,” Tang Diên chăm chú nhìn cô cười, rồi cũng cười theo: “Vậy cũng xem như là mua mới rồi.”
Dứt lời, Tang Diên lại nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn.
Anh hôn rất mạnh, tay dần dần di chuyển, đỡ ở sau gáy cô. Từng chút từng chút cắn mút môi lưỡi cô, như muốn nuốt lấy cô, động tác mang đầy dục vọng.
Người đàn ông mang theo mùi gỗ đàn hương tinh tế, thân thể cao lớn và ấm áp, ngay cả hơi thở cũng mang tính xâm lược, lợi dụng mọi cơ hội để chiếm lấy hơi thở của cô. Tóc anh vẫn còn ướt đẫm, nước đọng ở ngọn tóc rơi xuống cổ cô, rồi chảy xuống dưới.
Lạnh buốt, nhưng lại như mang theo một dòng điện.
Khiến Ôn Dĩ Phàm không tự chủ được bỗng rùng mình.
Lòng bàn tay Tang Diên nóng bỏng, như có như không đụng chạm cô. Đầu ngón tay anh có vết chai, quét đến nơi nào, lại như đốt lửa ở nơi đó.
Ôn Dĩ Phàm không tự chủ được, hơi thở dần nặng nề, thân thể cũng cứng đờ lại, cô vô thức ôm lấy cổ anh, cảm thấy hơi khẩn trương.
Lại không hề có ý kháng cự.
Nhưng rất nhanh, có thể là chú ý tới tình trạng của cô, Tang Diên bỗng dừng lại, tay cũng theo đó lui ra ngoài. Anh vẫn hôn cô như cũ, lực đạo càng mạnh hơn, như đang phát tiết.
Từ sườn mặt, đến vành tai, rồi theo cổ đi xuống, nhẹ nhàng gặm cắn.
Ôn Dĩ Phàm ôm đầu anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của anh. Cô không dám cử động, vẫn cứng người ở một chỗ đón nhận anh.
Thật lâu sau, Tang Diên dừng lại, rồi như phát giận cắn xuống môi cô.
Ôn Dĩ Phàm mờ mịt nhìn anh: “Vì sao dừng lại?”
Tang Diên nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của cô, hầu kết chuyển động, giọng khàn khàn: “Không phải là em đang kỳ sinh lý sao?”
Trong chớp mắt Ôn Dĩ Phàm nhớ lại, cô đã mượn cớ này để đối phó Tang Diên. Cô hơi chột dạ, hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: “Em lừa gạt anh thôi.”
“. . .”
Câu nói này cũng như là ngầm cho phép.
Trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp, không khí xuân sắc như lên cao rồi lan ra khắp nơi.
Tang Diên há miệng, để mặc cho cô tùy ý hôn. Một lúc sau, tay anh từ gáy cô trượt xuống, đến vạt áo cô, xoay tròn một vòng như tán tỉnh, rồi chầm chậm kéo áo cô lên.
“Ồ, cho nên mới tìm đủ mọi cách để ở chung phòng với anh —— “
Tang Diên vừa nói, bàn tay cũng theo đó hướng lên trên.
“Vậy tại sao còn, ” đáy mắt anh mang đầy dục vọng, cong môi lên tiếp tục nói: “Giấu đầu hở đuôi mà thuê hai giường chứ.”
“. . .”
Lại tiếp tục hướng lên trên.
Ôn Dĩ Phàm nhìn người đàn ông trước mắt, đầu óc cô trống rỗng, chợt cảm thấy khô miệng. Cơ thể cô vô thức dựa vào người anh, như khao khát nhiều hơn, nhưng lại không giấu được khẩn trương và bất an.
Ngay sau đó, nụ hôn của Tang Diên rơi xuống như mưa trên xương quai xanh của cô, vẽ lên từng chút từng chút dấu vết.
“Ôn Sương Hàng, muốn ‘chơi’ anh sao?”
Mọi giác quan của cô đều như được phóng đại lên.
Ôn Dĩ Phàm ôm lấy cổ anh, ngày càng chặt, cố kiềm chế tiếng rên rỉ. Có thể cảm giác được môi lưỡi anh đang tiếp tục trượt xuống, mang theo tiếng thở dốc, trầm thấp và gợi cảm.
“Sẽ tính rẻ cho em.”