Ôn Dĩ Phàm đối với tình huống này chỉ biết ngây người ra, không biết nên phản ứng như thế nào. Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa hé mở, trong thoáng chốc còn có cảm giác Tang Diên chỉ là nhân viên đến đưa chuyển phát nhanh.
“Không phải chứ, ba. Đang Tết nhất mà ba bảo con đi đâu?” Tang Diên nhìn về phía Lê Bình, ngữ điệu bất cần đời, “Không phải chính mẹ nói là được phép sao? Chính mẹ tự nguyện bảo con đi xem TV, sao ba lại đuổi con ruột của mẹ đi. Ba đây không phải là rất phản nghịch sao?”
“. . .”
Lê Bình bị cái tính cách thối này của anh chọc giận đến muốn đau dạ dày, cũng không kì kèo với anh nữa, kéo cánh tay anh đi về phía bếp: “Xem TV cái gì? Một Đại lão gia về nhà mà cái gì cũng không làm, không ngại mất mặt sao?”
Rồi sau đó, bà còn quay đầu nói với Ôn Dĩ Phàm: “Dĩ Phàm, con ngồi chơi một lát đi.”
Ôn Dĩ Phàm vô thức trả lời: “Dạ” .
Tang Diên mặc cho Lê Bình kéo, quay đầu liếc Ôn Dĩ Phàm một cái. Tang Vinh cười cùng Ôn Dĩ Phàm, nói vài câu, sau đó cũng vào bếp: “Chích Chích, đừng ngồi yên ở đó, con rót cho Dĩ Phàm một ly nước đi.”
“Đã biết.” Tang Trĩ đưa tay về phía cô, “Chị Dĩ Phàm , chị qua đây ngồi đi.”
Ôn Dĩ Phàm đi đến ngồi xuống, nhận lấy ly nước, thấp giọng hỏi: “Anh hai em đã làm gì chọc cô chú giận sao?”
Tang Trĩ cười híp mắt: “Dạ đúng. Trước khi hai người đến, em đã nghe ba mẹ càm ràm anh hai suốt bốn tiếng rồi.”
“. . .”
“Từ khi bắt đầu chuẩn bị làm cơm tất niên, đã bắt đầu mắng.” Tang Trĩ bẻ ngón tay, như đang đếm các vấn đề mà ba mẹ mắng Tang Diên: “Không trở về nhà, không gọi điện thoại, không nhắn tin, không nói tình hình gần đây, tìm anh hai ăn bữa cơm cũng phải dập đầu thắp hương mà cầu đến, hẹn xem mắt cho anh hai thì lần nào cũng cho con gái nhà người ta leo cây —— “
Cảm giác nói vậy không thích hợp lắm, Tang Trĩ vội bổ sung: “Nhưng đã rất lâu rồi mẹ em không hẹn xem mắt cho anh hai nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Ôn Dĩ Phàm lần thứ hai hỏi: “Tại sao cô lại hẹn xem mắt cho Tang Diên sớm như vậy?”
Tang Trĩ không cần cân nhắc chút nào, trả lời như là chuyện hiển nhiên: “Anh hai em tính tình chó như vậy thì ai có thể chịu đựng được, nên đương nhiên phải lo tìm sớm.”
“. . .”
“Nhưng anh hai em chắc chắn là rất thích chị, ” Đôi mắt Tang Trĩ mở to, như cảm thấy rất kỳ lạ: “Em chưa thấy anh hai yêu đương bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh hai lo sợ như vậy.”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ? Lo sợ cái gì?”
Tang Trĩ: “Là chuyện ‘Ngoại tình’ đó, anh hai sợ chị hiểu lầm.”
Hai người ngồi ở trong phòng khách, lục tục có thể nghe được động tĩnh từ trong bếp truyền đến.
Chủ yếu là Lê Bình và Tang Vinh cùng vây đánh Tang Diên.
Lê Bình: “Cởi áo khoác ra đi, ở trong phòng mặc như vậy không thấy nóng nực sao?”
Tang Diên: “Không thì sao, con lạnh.”
Tang Vinh: “Lạnh cái gì mà lạnh, không phải đang mở máy sưởi sao?”
“Tay áo con có thể vén lên một chút hay không, lát nữa lại ướt. Còn sắc mặt như vậy là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là khoảng thời gian này lại thức khuya rồi không chịu ăn uống cho đàng hoàng?” Lê Bình càng nói càng giận, “Gọi con về nhà, mẹ nấu canh để con bồi bổ thân thể mà sống chết không chịu về, nói ra người ta lại bảo mẹ ruột ác độc hại con.”
Tang Diên cười: “Con tuổi này rồi còn bồi bổ cái gì?”
Trong chốc lát.
Lê Bình lại đột nhiên nói: “Cái sẹo trên tay này là sao? Chuyện gì xảy ra?”
Tang Vinh cũng nói: “Bị khâu lúc nào?”
Tang Trĩ đang cùng Ôn Dĩ Phàm trò chuyện, nghe nói như vậy, cô dừng nói, để lại một câu: “Chị Dĩ Phàm, chị đợi một chút”, rồi sau đó vội đứng dậy chạy vào bếp: “Khâu cái gì vậy?”
Rất nhanh, cô như thấy được vết sẹo trên tay Tang Diên, lập tức lên giọng: “Ai làm gì anh vậy?”
“Không phải chuyện của em, ” Tang Diên lười biếng nói, “đi xem phim hoạt hình của em đi.”
“Thằng nhóc thối, mau nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?” Lê Bình vừa giận vừa đau lòng: “Con có thể cho mẹ một ngày sống vui vẻ không? Con không muốn mẹ sống lâu sao!”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy? Ai đụng được đến con thì giây tiếp theo cũng tắt thở thôi.” Tang Diên ngữ điệu thiếu kiên nhẫn, nhưng ngược lại cũng chịu khó giải thích: “Con nào dám làm việc nghĩa gì chứ, chỉ là vô tình quẹt bị trầy chút da thôi.”
Qua vài phút, Tang Trĩ mới trở lại chỗ ngồi. Tâm trạng của cô có vẻ kém đi nhiều, cô nhỏ giọng hỏi Ôn Dĩ Phàm: “Chị Dĩ Phàm , chị biết chuyện gì chứ?”
Ôn Dĩ Phàm nắm chặt ly: “Chuyện vết thương trên tay Tang Diên sao?”
“Dạ, hôm quốc khánh em về còn không thấy tay anh hai bị thương.” Tang Trĩ nhìn vết sẹo kia, cảm thấy vết thương lúc đó hẳn là không nhẹ, cô suy đoán: “Có phải quán bar của anh hai có người đến gây chuyện không? Tính cách kia của anh, em cũng thấy là rất dễ gây thù chuốc oán với người ta. . .”
“. . .”
“Vậy sau này có thể còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn không?”
“Không phải, là Tang Diên đụng phải một người họ hàng bên nhà bác cả gái của chị, ” Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng vẫn không giấu giếm, “Hắn ta là tội phạm bị truy nã, Tang Diên trong lúc bắt hắn thì bị thương.”
Tang Trĩ sửng sốt một lúc.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên nói gì nữa.
Qua một lúc, Tang Trĩ nhẹ nhàng thở ra: “Thật sự là dám làm việc nghĩa sao? Em còn nghĩ là anh hai nói bậy. Dù sao cũng là làm việc tốt, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” Cô lại bắt đầu thầm thì: “Không biết anh hai em lớn lên như thế nào, mà rất giỏi đánh nhau.”
Ôn Dĩ Phàm A một tiếng.
Tang Trĩ tố cáo: “Bạn trai em bị anh hai đánh một trận, bầm tím cả mặt. Trên người cũng không còn chỗ nào nguyên vẹn.”
Đề tài này chuyển đến hơi nhanh, Ôn Dĩ Phàm chần chờ, rồi vẫn hỏi: “Tang Diên tại sao lại đánh bạn trai em?”
“Bởi vì hai người bọn họ là bạn học chung thời đại học, anh hai em thấy anh ỷ lớn tuổi dụ dỗ em, rồi sau đó lại bị anh lừa dối . . .” Tang Trĩ thở dài: “Dù sao thì anh hai cũng đánh tàn nhẫn quá.”
“. . .”
“Nhưng anh hai em cũng bị bạn trai em đánh.” Tang Trĩ phồng má, than vãn, “Hai người bọn họ sau khi đánh xong, em bên này giận gần chết, mắng anh hai một trận, nhưng hai người bọn họ còn tương thân tương ái, làm như em không phải là con người vậy. Anh hai còn nói anh đến Nam Vu không phải là để tìm em, mà là đến tìm người huynh đệ của anh.”
Ôn Dĩ Phàm không nhịn được cười lên.
Có thể là sợ cô khẩn trương, Tang Trĩ so với bình thường nói nhiều hơn một chút, huyên thuyên nói không ngừng. Nói xong, cô bỗng nhiên quay lại đề tài vừa rồi: “Chị Dĩ Phàm , anh hai em ngoài vết thương trên tay còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ngay thắt lưng cũng có, nhưng không nghiêm trọng như trên tay. Bây giờ đã lành rồi, em đừng lo.”
“Vậy thì tốt, khoảng thời gian này có phải chị luôn chăm sóc anh hai không?” Tang Trĩ nói, “Em thấy ba mẹ cũng không biết chuyện này.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, giọng ôn tồn: “Nhưng chị cũng không giúp được gì.”
Tang Trĩ: “Em thấy miệng vết thương của anh hai khôi phục rất tốt, đã qua được bao lâu đâu.”
Ôn Dĩ Phàm muốn nói là Tang Diên bởi vì cô mới đi bắt Xa Hưng Đức, nếu không cũng sẽ không bị thương như vậy.
Lại không nói nên lời.
“Anh hai em làm chuyện tốt, ” tựa như nhận ra tâm trạng của cô, cô gái nhỏ cười tươi, đôi mắt trong veo, nghiêm túc nói, “Sau này chắc chắn sẽ may mắn.”
Không lâu sau, Lê Bình gọi hai người qua ăn cơm.
Bữa cơm đêm 30 Tết cực kỳ phong phú, đầy đủ các món, bày đầy cả bàn. Suy nghĩ đến lời an ủi vừa rồi của Tang Trĩ, Ôn Dĩ Phàm hơi thất thần. Cùng lúc đó, Tang Diên từ dưới bàn nắm lấy tay cô, nhéo nhẹ một cái.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Tang Diên cũng nhìn cô, như đang dùng ánh mắt hỏi cô: “Còn khẩn trương không?”
Ôn Dĩ Phàm cong môi, lắc đầu một cái.
Ở trên bàn cơm trò chuyện một lúc, Lê Bình mới dần dần nhận ra. Bà chăm chú nhìn Ôn Dĩ Phàm, càng nhìn càng thấy quen mắt, nên hỏi cô một câu: “Dĩ Phàm, trước đây cô đã gặp con rồi sao?”
Ôn Dĩ Phàm không ngờ bà vẫn còn nhớ, vội nói: “Dạ Đúng. Năm con học cấp ba có gặp cô ở trường học.”
“. . .”
Lê Bình lúc này đã nhớ ra, bà kinh ngạc nói: “A, con chính là cô bé yêu sớm cùng Tang Diên ở trường cấp ba kia sao?”
Bà vừa nói xong, ánh mắt của những người còn lại cũng đổ dồn vào Ôn Dĩ Phàm. Cô chậm chạp nuốt canh trong miệng xuống, giải thích: “Dạ đúng, nhưng bọn con lúc ấy không yêu sớm. Năm ngoái mới chính thức ở bên nhau.”
“Nhưng thằng nhóc thối này từ lúc ấy đã thích con rồi, cũng đã thú nhận với cô chú.” Nghĩ đến chuyện này, Lê Bình cảm thấy buồn cười, “Sau khi từ trường học trở về, cô có nói chuyện với A Diên, bảo nó là bây giờ phải tập trung vào việc học, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương sớm quá.”
Ôn Dĩ Phàm: “Dạ, khi đó đúng là bọn con tuổi còn quá nhỏ.”
“Nhưng nó đâu có chịu nghe lời cô, từ nhỏ đến lớn luôn phản nghịch.” Lê Bình liếc Tang Diên một cái, “Nhưng sau đó không biết tại sao đột nhiên bắt đầu liều mạng học tập, cho đến sau khi tốt nghiệp đại học vài năm cũng không chịu tìm bạn gái.”
Tang Vinh cũng cười lên: “Làm cô chú lo lắng, cho là tên nhóc này bị lời nói của cô chú làm ảnh hưởng.”
Người trong cuộc Tang Diên thì lại ngồi im không nói tiếng nào.
Tang Trĩ nhai cơm, ậm ừ không rõ mà nói: “Có khả năng là anh hai vụng trộm yêu đương không?”
Lê Bình: “Mẹ có hỏi qua Hạo An, còn có Tiền Phi nữa. Hai đứa đều nói là hoàn toàn không có, làm mẹ sợ trong lòng A Diên xảy ra vấn đề gì, nên mới lo lắng tìm người mai mối cho anh con.”
Nghe nói đến đây, như nghĩ đến điều gì, Tang Diên dừng đũa lại. Anh liếc mắt, cười như không cười nói: “Sau đó còn tìm cho con một tên đàn ông để xem mắt.”
“. . .” Lê Bình nghẹn, rồi tức giận nói, “Còn không phải là vì hẹn xem mắt với cô gái nào con cũng không chịu gặp sao? Mẹ có thể không nghĩ đến tình huống kia à? Con xem mẹ vì con mà phải nhượng bộ đến mức nào rồi.”
Tang Vinh và Tang Trĩ đồng thời cười vang.
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu xuống, mơ hồ cũng cười lên.
Sau khi cơm tối kết thúc, cả gia đình ngồi vào ghế sofa bắt đầu xem chương trình Đêm Xuân, nhưng đa số thời gian đều là nói chuyện trên trời dưới đất. Thức đến giao thừa, hai vị trưởng bối phát lì xì cho ba người bọn họ, ngay sau đó liền trở về phòng ngủ.
Trở lại phòng của Tang Trĩ, hai người nói chuyện một lúc, thì điện thoại của Tang Trĩ vang lên.
Người gọi đến hình như là Đoàn Gia Hứa.
Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm muốn dành cho Tang Trĩ chút không gian riêng tư, nên dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng. Cô đi đến trước cửa phòng Tang Diên, khẽ gõ cửa. Bên trong rất nhanh truyền ra giọng nói của Tang Diên: “Cửa không khóa.”
Ôn Dĩ Phàm vặn mở cửa, đi vào.
Lúc này Tang Diên đang ngồi ghế sofa trong phòng, trên tay cầm điều khiển game, thờ ơ chơi. Anh nâng mi, nhìn về phía cô: “Còn chưa ngủ?”
Ôn Dĩ Phàm đóng cửa lại: “Lát nữa rồi ngủ.”
“Muốn đến ngủ với anh sao?”
“Không phải.”
Tang Diên nâng nâng cằm, rất kênh kiệu nói: “Vậy thì về phòng luôn đi.”
“. . .”
Xem như không nghe thấy gì, Ôn Dĩ Phàm rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh anh: “Anh đang chơi gì vậy?”
Tang Diên đem tay cầm nhét vào tay cô, ôm eo cô, rồi kéo mạnh, ôm cô đặt lên đùi mình. Anh hình như cũng hơi mệt, gác cằm lên bả vai cô, lòng bàn tay bao bọc tay cô: “Anh dạy em.”
Được anh mang theo chơi một lúc.
Mặc dù tay cô cũng đang hoạt động, nhưng toàn bộ quá trình trên căn bản là Tang Diên đang thao tác. Ôn Dĩ Phàm nhìn nhân vật của mình trên màn hình máu vẫn còn nguyên vẹn, trong khi đó đối phương máu đã bị mất nhiều, cho đến một lúc sau thì không còn dư lại chút nào.
Dưới tình huống này.
Ôn Dĩ Phàm cũng có cảm giác mình rất ‘trâu bò’. Cô bắt đầu cảm thấy hứng thú, quay đầu nói: “Để em tự chơi thử xem.”
Tang Diên ở phía sau nghe theo, buông tay ra, nhìn cô chơi.
Vốn tưởng rằng kết quả sẽ gần giống với vừa rồi.
Nhưng tự mình chơi và được Tang Diên mang theo chơi khác nhau cực nhiều, không đến một phút sau, nhân vật của Ôn Dĩ Phàm đã thảm bại, hơn nữa đối phương một giọt máu cũng chưa mất.
Tang Diên cười nhẹ vài tiếng, ngực hơi rung, phê bình: “Đồ ăn.”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Có thể chọn chơi hai người không?”
“Có thể,” Tang Diên từ từ nói, “Nhưng anh so với máy tính càng trâu bò hơn.”
“. . .”
Theo yêu cầu của Ôn Dĩ Phàm, Tang Diên chuyển thành hai người chơi với nhau, anh cầm lên một tay cầm điều khiển khác. Anh không hề có ý nhường Ôn Dĩ Phàm, động tác trông rất tùy ý, nhưng mỗi một cú đấm cũng có thể lấy mất gần phân nửa máu của cô.
Bị anh tàn nhẫn giết ba lần sau vài phút.
Ôn Dĩ Phàm buông tay xuống, cảm thấy cũng đã muộn, nên cũng không tiếp tục ở lại nữa.
“Em trở về ngủ đây.”
“Làm gì chứ.” Tang Diên kéo cô lại, nén cười nói, “Không phải là em muốn anh dạy em sao? Đã dạy thì phải đạt đến trình độ ra nghề, như vậy mới đáng công anh dạy dỗ.”
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, thấy anh nói cũng rất có lý: “Vậy anh tiếp tục dạy em đi.”
Hai người vừa chơi trò chơi, vừa câu được câu chăng mà trò chuyện.
Tang Diên hỏi: “Ngày mai có ở đây nữa không?”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu: “Có, em thích gia đình anh.”
Từ khi biết Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm cũng biết, anh nhất định là sống ở một gia đình vô cùng hạnh phúc. Nếu không, thì không thể nào nuôi ra một người có tính cách như anh vậy.
Kiêu ngạo, tự tin, mà lại sôi nổi.
Như là ánh sáng.
Nghĩ đến tên mọi người trong nhà gọi Tang Diên.
A Diên.
Rõ ràng chỉ là đổi một chữ đầu tiên.
Vậy mà bỗng trở nên ôn nhu hơn nhiều.
Ôn Dĩ Phàm liếm liếm môi, rồi đột nhiên gọi anh: “Tang Diên.”
Tang Diên: “Ừ?”
“Em gái anh có nhũ danh là Chích Chích, anh thì sao?” Cũng không đợi anh trả lời, Ôn Dĩ Phàm cứ tiếp tục nói, “Có phải cũng đổi thành đọc âm cuối cùng, gọi là ‘Yên Yên’ .”
“. . .” Tang Diên kéo mặt cô, không nói nên lời, “Không phải.”
“Vậy hay là đọc âm đầu tiên sao?” Ôn Dĩ Phàm lại nói, “Gọi là ‘Di Di’ .”
“Em không mệt à?” Tang Diên nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên cười, “Ở đây nói bừa cái gì vậy?”
“A, đó chính là.” Ôn Dĩ Phàm yên lặng hai giây, rồi mở miệng, “A Diên.”
“. . .”
Nhìn thấy vẻ mặt của anh hơi ngây ra, Ôn Dĩ Phàm thò đầu hôn vào môi anh một cái, rồi sau đó bò dậy, cố làm ra vẻ tự nhiên, nói: “Em đi ngủ đây.”
Tang Diên phản ứng rất nhanh, kéo cô trở lại: “Gọi anh là gì?”
Ôn Dĩ Phàm nửa nằm ở trên người anh, không ngại ngùng nữa, khoé môi cong lên: “A Diên.”
Hầu kết Tang Diên trượt nhẹ, khẽ hôn vào khóe môi cô.
“Ừ, về sau cứ gọi như vậy.”
Lần này đến gặp cha mẹ Tang Diên, khiến thời khóa biểu mỗi tuần của Ôn Dĩ Phàm nhiều thêm một hạng mục nữa. Cô rất thích không khí trong nhà Tang Diên, nên khi rảnh sẽ kéo Tang Diên trở về nhà anh ăn cơm.
Cho nên khoảng thời gian này số lần Tang Diên trở về nhà tương đương với nửa năm so với bình thường.
Hai người quyết định dọn nhà vào ngày 28.
Một tuần trước đó đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đêm trước ngày dọn nhà, Ôn Dĩ Phàm tiếp tục làm cho xong. Phòng của cô đã dọn được hơn phân nửa, chỉ còn lại vài món đồ lặt vặt chưa dọn dẹp xong.
Ôn Dĩ Phàm thu dọn một lúc thì có tiếng gõ cửa phòng.
Cô thuận miệng nói: “Anh cứ trực tiếp đi vào là được.”
Tang Diên đẩy cửa đi vào, nhìn về phía cô, cau mày: “Đừng ngồi trên đất, không phải còn đang kỳ kinh nguyệt sao.”
Ôn Dĩ Phàm đành phải đứng lên.
Tang Diên: “Cần anh giúp đỡ không?”
Ôn Dĩ Phàm chỉ ngón tay về phía bàn đọc sách: “Vậy anh giúp em bỏ đồ trên kia vào rương đi, em đã dọn dẹp bỏ hết lên bàn rồi.”
“Được.”
Nói xong, Tang Diên đem tài liệu trên bàn, từng chồng từng chồng xếp vào rương. Đến chồng cuối cùng, như chú ý đến cái gì đó, anh dừng tay lại, chầm chậm cầm lên liếc một cái.
Là một quyển sổ nhỏ.
Lúc này đang bị mở ra, lộ ra một trang bên trong. Trên trang giấy là một chữ ký rất to, chiếm hết cả một mặt giấy, nhìn hơi rối, rất khó nhận ra là chữ gì.
Ở bên cạnh Ôn Dĩ Phàm vẫn đang nói: “Phòng anh dọn dẹp thế nào rồi?”
Tang Diên không trả lời.
Ôn Dĩ Phàm còn nói: “Vậy lát nữa em sang giúp anh nhé?”
Tang Diên vẫn không nói tiếng nào.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy kỳ quái, nên đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Tang Diên đang cầm quyển sổ trong tay, nét mặt không rõ. Trên mặt quyển sổ là chữ ký mà rất lâu rồi Mục Thừa Duẫn ký tên cho cô.
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm ngẩn người, da đầu tê dại, nhưng cũng cảm thấy chắc anh không nhận ra là chữ gì. Cô lại rũ mắt, cố tỏ ra bình thường, tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Chắc trước mười một giờ là chúng ta có thể thu dọn xong —— “
“Ôn Sương Hàng, ” Tang Diên cắt ngang lời cô, “Lá gan em lớn thật đấy.”
“. . .”
“Em giải thích cho anh nghe một chút, em cất giấu chữ ký quý giá của người theo đuổi em, à ——” Tang Diên gằn từng chữ, cực kỳ cố ý sửa lại, “đồng nghiệp cũ, để làm gì?”
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết sao anh lại nhận ra được, đành nói thật: “Em chỉ để ở đó thôi, không phải là cất giấu vật quý giá.”
“Tên nhóc đó đóng phim gì à?”
“Là phim ‘Tỉnh giấc thì gặp quỷ’, đóng vai quỷ đó.” Nhớ đến chuyện Tô Điềm mới kể vài hôm trước, Ôn Dĩ Phàm lại nói, “Bây giờ hình như cậu ấy còn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, cũng được rất nhiều người hâm mộ.”
Tang Diên chỉ xem sơ qua bộ phim này, cố nhớ lại, rồi lên tiếng, vẻ mặt vô cảm: “Anh cũng rất thích.”
Ôn Dĩ Phàm: “?”
Tang Diên: “Được, đưa cho anh.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm thấy bộ dạng này của anh hơi buồn cười: “Anh thích thì lấy đi.”
Dọn dẹp xong một số đồ đạc còn sót lại, Ôn Dĩ Phàm thấy cũng gần hoàn thành: “Được rồi, còn lại một chút thì sáng sớm mai làm tiếp. Bây giờ mình sang dọn phòng anh đi, phòng khách và bếp chỉ còn một ít đồ chưa dọn thôi.”
Tang Diên ừ một tiếng, cầm quyển sổ nhỏ có chữ ký của Mục Thừa Duẫn trong tay, đi theo phía sau cô.
Sau khi vào phòng, Tang Diên tùy ý đặt quyển sổ lên bàn. Vừa vặn chạm phải con chuột máy tính, màn hình sáng lên. Ôn Dĩ Phàm vô thức quét mắt, đột nhiên chú ý thấy trên màn hình của anh có biểu tượng chương trình game võng du quen thuộc..
Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn vài giây, chỉ chỉ ngón tay: “Anh cũng chơi trò này sao?”
Tang Diên đơn giản liếc một cái: “Ừ.”
Ôn Dĩ Phàm chia sẻ với anh: “Lúc trước học đại học em cũng hay chơi trò này, nhưng đã lâu rồi không chơi nữa.”
Tang Diên cười: “Phải không?”
Sau đó Ôn Dĩ Phàm cũng không chú ý đến chuyện này nữa, cô đưa mắt nhìn quanh phòng. So với phòng của cô, phòng của Tang Diên ngược lại trông chỉnh tề hơn, tất cả đồ đạc đã được bỏ vào thùng, được xếp sang một bên.
Trông cũng không có gì cần thu dọn nữa.
“Ngồi đi, không cần dọn gì đâu.” Tang Diên nhớ đến một chuyện, lại đi ra cửa phòng, “Anh mới nấu nước đường đỏ cho em, anh nhìn một chút xem đã thành cái gì rồi.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, nhưng vẫn giúp anh kiểm tra xem có bỏ sót đồ gì không. Cô quét mắt lên kệ sách, bên trong trống rỗng. Cô xoay người, mở tủ quần áo, thấy bên trong chỉ còn lại vài cái áo khoác.
Ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới.
Ôn Dĩ Phàm đột nhiên chú ý thấy, ở một góc tủ quần áo có đặt một cái rương cỡ trung bình. Nghĩ là anh bỏ sót đồ, cô cúi người khiêng ra ngoài. Cái rương rất nặng, không biết bên trong để đồ gì.
Cảm giác bên trong không phải là quần áo, có vẻ giống như đựng sách hơn.
Ôn Dĩ Phàm tiện tay mở ra.
Vừa nhìn vào, đã thấy bên trên là một tờ báo.
Ôn Dĩ Phàm hơi ngạc nhiên, lại tiếp tục lật xuống dưới, phát hiện toàn bộ đều là báo chí. Cũng không biết Tang Diên tại sao lại giữ nhiều báo cũ như vậy, cô tò mò cầm lên tờ đầu tiên.
Nhìn chăm chú vào trang bìa.
Nghi Hà nhật báo*.
(*Nhật báo: báo ra hàng ngày)
Thứ bảy, ngày 27 tháng 7 năm 2013.
Báo Nghi Hà?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng có một suy đoán. Cô cũng không dám tin tưởng, nhanh chóng quét mắt lên phần mục lục ở trang đầu. Rồi sau đó, cô ngẩn người, ánh mắt dừng lại.
Trong những dòng mục lục đó, cô nhìn thấy tên mình.
—— Nghi Hà nhật báo, phóng viên Ôn Dĩ Phàm
“. . .”
Vẻ mặt Ôn Dĩ Phàm cứng đờ, lại lấy một tờ báo khác.
Lại lật.
Lại lật.
Thứ tư, ngày 9 tháng 5, năm 2012.
. . .
Chủ nhật, ngày 22 tháng 4, năm 2012.
. . .
Thứ sau, ngày 11 tháng 3, năm 2011.
Mãi đến tờ cuối cùng phía dưới.
Thứ ba, ngày 13 tháng 12, năm 2010.
Ngày hôm đó, Ôn Dĩ Phàm vẫn còn nhớ rất rõ.
Là ngày bản thảo của cô được thông qua, lần đầu tiên sau khi đến nhật báo Nghi Hà thực tập.
Nằm ở dưới đây.
Còn có không biết bao nhiêu vé máy bay đi tới đi lui giữa Nam Vu và Nghi Hà, các loại hóa đơn không biết tên, cùng với một tấm hình.
Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm như dừng lại, cô lau mồ hôi trên bàn tay vào áo. Qua rất lâu, mới đưa tay cầm tấm hình kia lên.
Trong hình là một nhóm sinh viên, tất cả đều mặc lễ phục tốt nghiệp. Trong đó có một cô gái ngoại hình rất nổi bật đứng ở chính giữa. Cô như nghe thấy âm thanh gì đó, khác với mọi người xung quanh, cô nhìn thẳng về phía ống kính.
Đôi mắt như mờ mịt, không có tiêu cự.
Như không biết người đang chụp hình cô là ai.
Là cảnh mà cô từng nghĩ chỉ là trong mơ thôi.
Cổ họng Ôn Dĩ Phàm như nghẹn lại.
Cô siết chặt nắm tay, lật ra sau tấm hình, lập tức nhìn thấy nét chữ nam giới cứng cáp hằn sâu trên giấy.
Khác biệt hoàn toàn với nét chữ cuồng vọng ngày xưa, chữ viết này rất đoan chính chỉnh tề, từng nét bút rõ ràng. Như nghiêm túc đến cùng cực.
Chỉ có bốn chữ.
—— Tốt nghiệp vui vẻ.