TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 – Chương 6

Sau này nhớ lại, thời điểm họ gặp lại nhau sau bao năm xa cách cũng không tốt lắm. Mà đâu chỉ là không tốt, phải là vô cùng tệ hại mới đúng.

Nửa đêm Chu Vận nhận được điện thoại của Nhậm Địch, bảo có việc cần cô giúp, nhờ cô liên hệ Điền Tu Trúc cho nhận xét về thiết kế ảnh bìa album của ban nhạc họ. Lúc đó đã quá muộn, Chu Vận còn buồn ngủ mụ mị tưởng rằng mình đang nằm mơ, kết quả sáng sớm hôm sau Nhậm Địch lại gọi điện đến.

Rất hiếm khi Nhậm Địch chủ động gọi cho người khác, Chu Vận nghĩ chắc cô ấy thật sự rất gấp nên lập tức lôi Điền Tu Trúc ra khỏi phòng vẽ tranh.

Sau đó, cô trông thấy Lý Tuân ở đấy. Nói cho chính xác hơn là cô không hề “trông thấy” anh, nên mới nói thời điểm trùng phùng ấy cực kỳ tệ hại.

Nhậm Địch hẹn gặp cô tại một quán cà phê, khi đó Chu Vận cũng thấy lạ, ban nhạc Khinh Hồng hiện tại đang nổi như cồn, bình thường đi ngoài đường cũng cũng phải che đậy kín mít, sao lại lộ liễu hẹn ở quán cà phê nhỉ. Nhưng lúc ấy Chu Vận không hề nghĩ nhiều.

Quán cà phê khá đông khách, Chu Vận và Điền Tu Trúc ngồi cạnh cửa sổ, nơi bắt mắt nhất chờ Nhậm Địch. Điền Tu Trúc mặc đồ giản dị, ngồi ở chiếc ghế xoay bằng mây, hệt như bức tranh thanh khiết dưới ngòi bút của anh.

Bấy giờ Lý Tuân đang ngồi ở bàn cách đó năm mét, cô hoàn toàn không hề chú ý đến.

Khi Lý Tuân rời khỏi quán cà phê, Chu Vận nhác thấy bóng đen chợt lóe rồi biến mất ở cửa. Nhưng đến tận lúc đó, cô vẫn không nhận ra đấy là anh. Cô tiếp tục tán gẫu với Điền Tu Trúc, nhưng suốt khoảng thời gian ấy trong đầu luôn tái hiện lại hình ảnh vừa rồi.

Mỗi lần hiện lên, hình ảnh lại rõ ràng hơn một chút, cô dần dần không nghe thấy Điền Tu Trúc đang nói gì, cũng không biết mình đang nói gì nữa. Cô kinh hãi phát hiện bóng dáng kia rõ ràng trùng khớp với bóng dáng anh trong ký ức. Tim cô đập thình thịch, vẫn không dám tin đây là thật.

“Em sao vậy?” Điền Tu Trúc thấy cô có vẻ bất ổn.

Chu Vận đứng bật dậy chạy ra ngoài đuổi theo, trên đường đông người qua kẻ lại nhưng cô vẫn không thấy hình bóng lạnh lùng kia đâu.

Đúng lúc đó một gã nhỏ thó đi đến, hỏi cô với giọng mỉa mai: “Tìm Lý Tuân à?”

Chu Vận nghe thấy cái tên này liền sững sờ thoáng chốc. Tất cả đều đã được chứng thực.

Lý Tuân! Bao năm qua cô đã nhớ đến cái tên này không biết bao nhiêu lần, và cũng đã quen với việc gọi anh trong ảo giác mà chưa bao giờ hi vọng anh đáp lại. Nhưng bây giờ đã khác, khi trong đầu cô hiện lên hai chữ Lý Tuân, khuôn mặt và hình dáng người kia trở nên rõ ràng trong nháy mắt, như thể một giây sau đã có người xuất hiện đáp lại cô.

Lòng bàn tay Chu Vận nóng hầm hập, cô nhìn gã đàn ông trước mặt: “Anh là ai? Lý Tuân đâu?”

Hầu Ninh đá đểu: “Ngay cả người mà cô cũng không nhận ra thì còn hỏi cậu ta ở đâu làm gì.”

Điền Tu Trúc đi ra khỏi quán, đến bên cạnh Chu Vận. Có mặt anh, khí thế của Hầu Ninh yếu đi một chút nhưng anh ta vẫn châm chọc như cũ.

“Bọn này đến lấy tiền, nào ngờ đám bạn học cũ của cậu ta toàn là kẻ xảo trá, không đưa thì thôi, còn tìm…” Anh ta đánh giá Điền Tu Trúc và Chu Vận một lượt, rồi cười khẩy khinh thường, không thèm nói nữa.

Chu Vận hiểu tất cả đều do Nhậm Địch sắp đặt, nhưng cô không có thời gian đoán xem ý đồ của cô ấy là gì, chỉ hỏi Hầu Ninh: “Lý Tuân ở đâu?”

“Cậu ta ở đâu không cần cô quan tâm, tôi chỉ bất bình thay cậu ta nên mới cố bớt chút thời gian quay lại mắng chửi đám chó má các người.” Hầu Ninh nói xong quay người bỏ đi.

Chu Vận đứng thừ ở ngã tư, tay Điền Tu Trúc nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Cô bỗng choàng tỉnh, rảo bước đuổi theo Hầu Ninh. Hầu Ninh nghe thấy tiếng giày cao gót phía sau càng lúc càng gần, anh ta quay đầu lại, đồng thời bị Chu Vận tóm lấy cổ áo. Hầu Ninh hét ầm lên theo phản xạ, Chu Vận không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của người xung quanh, lôi anh ta vào con hẻm nhỏ phía sau quán cà phê.

Hầu Ninh không ngờ Chu Vận lại thẳng thừng như vậy. Anh ta gầy còm, còn thấp hơn Chu Vận một cái đầu, hơn nữa bị cô lôi xềnh xệch nên hoàn toàn không có sức chống trả.

Chu Vận kéo Hầu Ninh vào góc, đẩy mạnh vào vách tường rồi tiến lên hai bước ép sát, nhìn anh ta chằm chằm.

“Tôi hỏi anh một lần nữa, Lý Tuân đâu?” Cô nhìn xoáy vào mắt Hầu Ninh, “Và anh là ai?”

Theo từng câu hỏi của cô, Hầu Ninh càng lúc càng trở nên căng thẳng. Chỉ trong một quãng đường ngắn mà vẻ mặt của cô gái này đã khác hẳn với lúc mới xuất hiện. Cô biến hóa hệt như khung cảnh từ đường lớn ánh nắng rực rỡ đến ngỏ hẽm lạnh lẽo âm u. Sau lúc hoang mang và buồn bã ban đầu, ánh mắt Chu Vận trở nên tỉnh táo, quan sát kỹ Hầu Ninh từ trên xuống dưới.

Hầu Ninh không tài nào chịu được cảnh này, anh đã quen núp trong bóng tối, ngồi phía sau màn hình che giấu tất cả tâm trạng.

Lúc Hầu Ninh sắp sửa bủn rủn khuỵu xuống, Chu Vận nghe thấy có người lên tiếng phía sau.

“Buông tay.”

Cảm giác khi cô nghe thấy tiếng gọi ấy thật kỳ diệu. Chu Vận nghĩ, nhiều năm trôi qua, trong mắt của mọi người cô chính là hình mẫu phụ nữ mạnh mẽ. Thành tích của cô xuất sắc, từ nước ngoài về vẫn không đi tìm việc làm, lý do ban đầu là vì cô định thử thể nghiệm một vài dự án trong nước, xác định mục tiêu cơ bản của mình, về sau cô đã quen với việc tự do tự tại nên trở thành lười nghe theo kẻ khác chỉ đạo, chỉ thích làm một mình.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói khi nghe thấy hai chữ “buông tay” này.

Chu Vận buông tay ra, Hậu Ninh vội vàng chạy đến phía sau Lý Tuân. Cô quay đầu lại. Vẫn là bộ quần áo đen tuyền, dáng người cao ráo khi nãy, nhưng mái tóc đen nhánh đã khiến từng đường nét của anh rõ ràng hơn. Gương mặt anh lưu lại chút dấu vết năm tháng, song không nhiều, nhìn thoáng qua thì cảm thấy thay đổi rất lớn nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy thấp thoáng dáng vẻ trước đây. Có điều là con người anh như đã được mài dũa trở nên sắc bén hơn.

Lý Tuân đút hai tay vào túi, hơi hất cằm nhìn cô, tư thái này khiến cổ họng cô thít chặt.

Hầu Ninh kéo áo Lý Tuân, muốn mau chóng rời khỏi đây, còn Điền Tu Trúc thì đứng ở đầu ngõ.

Chu Vận há miệng, lần đầu tiên cô không gọi tên anh mà chỉ khẽ nói: “… Sang đây nói chuyện.”

Lý Tuân và cô đi vào sâu trong ngõ, bên ngoài chỉ còn lại Hầu Ninh và Điền Tu Trúc. Hầu Ninh vẫn khẩn trương, ban đầu ý định của anh ta là muốn trút giận nên mới quay lại mắng bọn họ. Nhưng người phụ nữ này còn khủng bố như vậy, huống chi là đàn ông đang đứng kia…

“Cậu ta chính là Lý Tuân à?”

Hầu Ninh run run, nhưng lại cảm giác giọng của Điền Tu Trúc dịu dàng hơn Chu Vận nhiều. Anh ta nghiêng đầu nhìn Điền Tu Trúc, còn Điền Tu Trúc nhìn hai người trong ngõ rồi cười khẽ một tiếng.

“Quả thật là giống hệt như cô ấy đã tả.”

Đêm qua trời mưa, mặt đất bùn lầy, trên vách tường xanh đen cũng đọng nước. Con ngõ rộng chưa đến ba mét, không có xe cộ qua lại, đường cũng khá cũ và đầy ổ gà. Cũng không biết mấy chiếc xe đạp dựng rìa đường đã để đây được bao lâu, lốp xe đã xẹp lép, cỏ dại dưới đất vẫn mọc tua tủa ngoan cường.

Lẹp bẹp! Cỏ bị đôi giày cao gót của Chu Vận đạp bẹp dúm. Cô dừng bước, nhìn Lý Tuân.

“Anh ra ngoài được bao lâu rồi?” Cô hỏi.

“Cũng mới thôi.”

“Sao không tìm em?”

Lý Tuân cười nhẹ.

Chu Vận có chút căng thẳng khó hiểu: “Là Nhậm Địch gọi em tới, bọn anh cũng do cậu ấy gọi tới sao? Mới vừa rồi tên kia bảo là bọn anh đến lấy tiền, bọn anh định làm gì?”

Anh vẫn không trả lời, Chu Vận cũng cảm thấy cuộc gặp gỡ này quá là đột ngột, cô nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa anh có rảnh không?”

“Không.”

Lý Tuân thờ ơ cự tuyệt, dường như anh thấy chỉ gặp mặt ngắn ngủi thế này là đủ rồi nên định bỏ đi, nhưng Chu Vận lại cố ý chặn đường không cho anh đi.

“Tránh ra.” Anh nói.

Chu Vận không lùi bước, cô hỏi anh: “Cái tên mới vừa rồi làm nghề gì, em thấy hắn không giống người đàng hoàng.”

Lý Tuân cười: “Vậy em thấy tôi giống người đàng HSo?” Nụ cười trên mặt anh vô cùng xa cách. Ánh mắt anh lẳng lặng tạo ra một đường ranh giới, không cho Chu Vận có cơ hội nhắc đến chuyện quá khứ.

Chu Vận cảm thấy sốt ruột, cô khẽ khàng hỏi: “Bây giờ anh ở đâu?”

“Thành Tây.”

Ánh mắt Chu Vận sáng lên, lập tức nói: “Anh trai anh cũng ở bên đó.”

Lý Tuân lặng thinh.

Chu Vận nói: “Anh ấy mở lớp dạy đám trẻ con khiêu vũ, ở…”

“Chu Vận.” Lý Tuân ngắt lời cô, “Ai cũng đang vội, đừng có lảm nhảm mấy lời vô ích nữa.”

Chu Vận nói: “Em không vội.”

Lý Tuân nhướng mày, trong khoảng cách gần thế này, ánh mắt của anh nhìn xuống cô như một kẻ bề trên. Anh dợm bước về phía trước, vẻ mặt chế nhạo: “Em không vội không có nghĩa là người khác cũng vậy.”

Với khoảng cách như thế, giữa họ và vách tường hai bên tạo nên một không gian thiên nhiên, giọng nói của anh vang vọng trong không gian nhỏ hẹp đó, dội từ bốn phương tám hướng thấm vào cơ thể cô.

Thừa dịp cô sững sờ, Lý Tuân đi vòng qua cô ra khỏi ngõ hẻm, hòa vào dòng người trên phố.

Hầu Ninh định đuổi theo anh thì lại bị Chu Vận chạy đến kéo lại.

Chu Vận nói: “Liên lạc với hai người bằng cách nào, hai người ở đâu?”

“Cô đừng quan tâm tới chuyện của chúng tôi nữa.”

“Hai người có dự định gì?”

Hầu Ninh vừa oán trách Lý Tuân không chịu đợi mình, vừa trả lời có lệ với Chu Vận: “Dự định của bọn này có liên quan gì đến cô hả?”

Chu Vận khẽ khom người, mặt đối mặt với Hầu Ninh. Hầu Ninh phát hiện mắt Chu Vận rất trong, rất đẹp cũng rất sáng.

“Hai người biết nhau trong tù à?” Cô hỏi.

Hầu Ninh hừ một tiếng: “Thì sao.”

“Tôi cảm giác được sự gian manh của anh.” Chu Vận nói, “Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng có ý đồ xấu với anh ấy.”

Hầu Ninh luôn là người mâu thuẫn. Một mặt anh ta cực kỳ sợ xã hội, thiếu hụt khả năng giao tiếp với người khác, mặt khác anh ta lại hết sức tự phụ. Nhất là ở thời đại này, anh ta có kỹ thuật máy tính cao siêu, lúc nào cũng coi mình giống như gã thích khách, núp ở một góc khuất nào đó, có thể tung một đòn trí mạng vào những kẻ dám xem thường anh ta, thậm chí là họ không biết là mình đã mình đắc tội với ai nữa.

Nhưng dù sao góc khuất vẫn là góc khuất. Ánh nắng chiếu vào, tất cả rác rưởi và đồ bỏ đi bên trong đều lộ rõ mồn một.

“Cô đừng cho rằng mình rất hiểu cậu ấy.” Hầu Ninh lạnh lùng nói, “Cậu ấy đã không còn là người mà cô biết rõ kia nữa rồi, bọn này đã bị lãng phí quá nhiều thời gian. Trên con đường này có mấy ai lợi hại hơn bọn tôi, nhưng bây giờ chúng tôi lại chẳng là cái gì so với họ. Cô đừng nói mấy lời qua loa có lệ để động viên bọn tôi bắt đầu lại lần nữa, đâu phải các người ngồi tù đâu mà hiểu được. Đương nhiên bọn tôi có cách kiếm tiền của riêng mình, không cần… Aaaa!”

Hầu Ninh đang nói dở lại bị Chu Vận đẩy vào vách tường. Điền Tu Trúc bước đến kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Em bình tĩnh chút nào.”

Mắt Chu Vận đỏ hoe, cố gắng dằn lại tâm trạng của mình: “Đừng có so sánh bản thân anh với anh ấy, cỡ anh mà xứng sao?”

Nếu không phải Điền Tu Trúc kéo cô lại, sợ rằng Chu Vận đã bóp cổ Hầu Ninh rồi. Móng tay cô sắc nhọn, đặt trên cằm Hầu Ninh, gằn từng chữ: “Có một việc anh phải hiểu rõ, anh ấy ngồi tù, nhưng anh ấy không hề dính gì đến cái từ ‘người xấu’ kia.”

Hầu Ninh bị vẻ mặt cô làm kinh hoảng, lẩm bẩm chống cự: “… Đó là trước kia thôi, cô đâu biết bây giờ cậu ấy nghĩ gì.”

Chu Vận không nói nhảm với anh ta nữa, cô thô lỗ lấy điện thoại di động trên người anh ta ra, bấm gọi số điện thoại liên lạc duy nhất trong đó.

Đối phương hờ hững “alo” một tiếng, Chu Vận đi thẳng vào vấn đề.

“Anh còn nhớ chuyện muốn làm trước kia không?”

Yên lặng giây lát, Lý Tuân cúp điện thoại.

Hầu Ninh hoàn hồn, giật lại điện thoại, quát Chu Vận: “Cô nói hay thế mà lúc vừa rồi còn không nhận ra cậu ấy cơ đấy!” Hầu Ninh hất Chu Vận ra, lại như trút giận huých vào người Điền Tu Trúc rồi mới lao ra khỏi ngõ hẻm.

Chu Vận chống hông, hít sâu vào. Cô ngửi thấy mùi bùn, mùi đất ngai ngái sau cơn mưa, cô thấy lạ là bây giờ mình mới phát hiện ra điều này.

Điền Tu Trúc nói: “Đi thôi.”

Hầu Ninh cắm đầu chạy nửa con phố, rốt cuộc thấy được Lý Tuân đang tựa vào tán cây ven đường hút thuốc. Anh ta chạy như muốn nổ cả phổi, ngồi bên cạnh Lý Tuân thở hồng hộc.

“Cậu không chịu đợi tôi.” Hầu Ninh oán trách, “Con nhỏ đó dữ như là mẫu dạ xoa vậy.”

Lý Tuân im thít, Hầu Ninh ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu đi nhanh như vậy không phải cũng vì sợ cô ta chứ.”

Lý Tuân lạnh nhạt nhìn anh ta. Hầu Ninh đột nhiên hưng phấn, lấy ra hai chiếc bóp da trong ngực.

“Cậu xem, đây là ví của đôi nam nữ chó má kia, trước khi đi tôi đã chôm chỉa được.”

“…”

Lý Tuân ngậm điếu thuốc, im lặng ngẩng đầu nhìn tán cây. Từ lúc gặp Chu Vận, anh đã ít nói hơn ngày thường.

“Cái con ca sĩ kia không đưa tiền cho chúng ta cũng không sao. Chỉ bằng sức của chúng ta muốn đánh sập công ty đó hơi khó khăn, nhưng chỉ phá hoại hai kẻ đó thì rất đơn giản.” Hầu Ninh cười mờ ám, “Tôi có vô số cách trộm tiền của chúng. Hay là mua một tặng một, lấy luôn của bạn bè thân thích của chúng luôn đi. Tôi đã nghĩ ra chủ ý tốt giúp cậu rồi, sau khi chúng ta trộm được tiền của chúng rồi thì đem mua hết thức ăn cho chó rồi gửi đến nhà chúng. Cậu cảm thấy… ồ?”

Hầu Ninh đang nói hào hứng thì bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn vào ví tiền của Chu Vận.

Trong xe, Điền Tu Trúc nhắc nhở Chu Vận ngồi bên ghế lái phụ thắt dây an toàn.

“Hai người đã nói chuyện gì?” Điền Tu Trúc khởi động xe.

“Không có, anh ấy không chịu nói gì cả.”

Điền Tu Trúc lái xe ra khỏi tầng hầm, ánh sáng chói lòa khiến hai người nheo mắt.

“Anh ấy không tin em.” Chu Vận nói, “Em không nhận ra anh ấy, hơn nữa em còn đi với anh, anh ấy cảm thấy em đã phản bội anh ấy.”

“Chuyện đó không tính là không nhận ra.” Giọng Điền Tu Trúc vẫn trầm ổn, “Em không biết cậu ta ra tù, cũng không biết hôm nay cậu ta sẽ đến đây, là cậu ta nhỏ nhen ích kỷ thôi. Về phần chúng ta, lẽ nào cậu ta không cho phép em ăn cơm, trò chuyện với bất cứ chàng trai nào trong sáu năm sao? Chuyện này rất vô lý.”

Chu Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Trước kia lúc em mới yêu anh ấy, cảm thấy việc so sánh anh ấy với người đàn ông nào khác đều là phản bội.”

Điền Tu Trúc lẳng lặng lái xe.

Chu Vận: “Nhưng thời gian dài trôi qua như vậy…”

Điền Tu Trúc nói: “Sáu năm rất là lâu, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, không phải là lỗi của bất cứ ai. Huống chi khi đó bọn em còn quá trẻ, mỗi giây mỗi phút đều cho rằng sẽ là cả đời.”

Thừa dịp giao thông thông thoáng, anh quay đầu sâu sắc nhìn Chu Vận.

“Chuyện này người khác nói gì cũng vô ích, chỉ có bản thân em mới rõ ràng, em cảm giác mình đã phản bội cậu ta sao?”

Hầu Ninh kinh ngạc nhìn ví tiền trong tay.

“Đây là cậu à?”

Anh ta lấy ra một tấm ảnh ở ngăn cuối cùng trong ví tiền của Chu Vận. Tấm ảnh là ảnh chụp lén trong một căn phòng họp có vẻ khá rộng, một cậu nam sinh cao ráo đang đứng thuyết trình trên sân khấu trước mặt mọi người. Chất lượng tấm ảnh rất thấp, không thấy rõ mặt chàng trai, chỉ có mái tóc vàng sáng chói trong bối cảnh mờ tối, khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sức sống dồi dào và dã tâm bừng bừng của cậu.

Lý Tuân cầm lấy tấm ảnh. Nó đã rất cũ nhưng được cất giữ sạch sẽ, mới vừa rồi tay Hầu Ninh đã làm dính bẩn, đây là vết bẩn duy nhất trong sáu năm qua.

Không! Anh hơi thất thần. Không chỉ sáu năm. Đây là chuyện khi nào nhỉ?

Một tay Lý Tuân cầm tấm ảnh, một tay kẹp điếu thuốc. Anh đã quên hút, giống như đã quên mất người thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết trong tấm ảnh kia là ai rồi.

Tám năm, hay là chín năm? Nửa điếu thuốc rơi xuống đất, anh đưa tay lên day sống mũi. Công ty kia tên là gì vậy nhỉ? Thời gian thật là đáng sợ.

Một cơn gió thổi qua, lá trên cây lác đác lìa cành, hình trong tay cũng lơi lỏng chỉ trực rơi xuống, anh nắm chặt theo phản xạ.

Trên đường xe chạy bon bon, Chu Vận nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu. Cô không thể không thừa nhận, sáu năm qua cô đã quên mất rất nhiều chi tiết về chuyện tình của họ. Chỉ có những ngày những đêm họ phấn đấu làm việc bên nhau, và con đường anh đã từng thắp sáng nhưng chưa kịp đi kia vẫn luôn khắc sâu vào trí óc, giống như xương đá, thời gian đã xói mòn thành phế tích nhưng vẫn kiên quyết sững sững chọc trời, vững như thành sắt.

Rất nhiều thứ không thể tránh khỏi bị thời gian mài mòn, chỉ chừa lại chút tinh túy tồn tại đến biển cạn đá mòn. Chu Vận không biết sáu năm tù tội đã khiến Lý Tuân thay đổi thế nào, cô chỉ biết một chuyện duy nhất, đó chính là cho đến hôm nay, chỉ cần anh chỉ về một hướng, cô sẽ vẫn không hề do dự từ bỏ tất cả, quyết tâm sống mái và liều lĩnh lao đi.

Đến tột cùng “phản bội” được định nghĩa thế nào, ngay cả bản thân Chu Vận cũng không biết rõ.

Đọc truyện chữ Full