TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Ngoại truyện – Chương 59

Ba đứa trẻ chơi nửa ngày ở đấu trường La Mã đều thở hồng hộc mệt mỏi. Chu Vận mỗi tay dắt một cậu con trai, còn Lý Tuân thì bế Lý Nguyệt Lăng buồn ngủ về khách sạn. Bất kể Chu Vận khuyên cỡ nào, bọn trẻ vẫn không chịu đi tắm, ngả người xuống giường liền chìm ngay vào giấc nồng.

Cô đành chống tay vào eo, phì cười nhìn ba đứa con thân yêu nằm song song trên chiếc giường trải ga trắng tinh. Đúng lúc Lý Tuân rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm: “Sao vậy?”

“Anh thấy ba đứa nó giống ba chú cọp con không?”

Lý Tuân đứng cạnh cô, ra vẻ nghiêm túc quan sát chốc lát: “Siêu giống.”

Thấy vợ mình cười khúc khích, anh lại ôm lấy cô từ phía sau. Chu Vận thuận thế dựa vào lòng anh: “Anh làm gì thế?”

“Không làm gì cả.”

“Xem chừng ba đứa nhỏ sẽ ngủ khá say đây. Anh có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Lý Tuân suy nghĩ vài giây rồi gật đầu. Giám đốc chi nhánh công ty Phi Dương ở nước ngoài đã chuẩn bị xe sẵn sàng cho họ. Lý Tuân chở Chu Vận đi loanh quanh, chốc lát sau đã vô tình đến địa giới Vatican.

Diện tích khu Vatican khá nhỏ, dân cư ít ỏi, lại có nhà bảo tàng và nhà thờ nổi tiếng nhất thế giới. Dù sao hai vợ chồng cũng đang rảnh rỗi, bèn xuống xe thăm quan.

Có thể do thời gian đã muộn, họ không cần xếp hàng dài đã được đi vào. Nhà bảo tàng vô cùng rộng lớn, bức tượng “Laocoon và các con trai ” nổi tiếng thế giới nằm ngay đình bát giác, các du khách thi nhau chụp hình lưu niệm.

Chu Vận vốn dĩ thiếu hụt tế bào nghệ thuật, đi với Lý Tuân xem một lát đã bắt đầu buồn ngủ. Anh đành phải nắm tay cô để tránh lạc nhau.

Họ đi dạo qua loa quanh nhà bảo tàng rồi đến thánh đường St.Peter. Để Chu Vận tỉnh táo, Lý Tuân dẫn cô leo lên tầng thượng cao hơn trăm mét trước. Qua mấy trăm bậc thang, đến được tầng thượng thì đầu hai người đã mướt mồ hôi.

Đã đến chạng vạng, phía chân trời đỏ phớt dìu dịu. Nơi đây là điểm cao nhất của Vatican, cũng là điểm cao nhất của toàn bộ thành phố Rome. Chu Vận thơ thẩn nhìn ra xa.

“Nghỉ một lát đi.” Lý Tuân khuyên nhủ.

“Đi du lịch đúng là thư giãn…” Chu Vận duỗi lưng. “Anh nói xem, chúng ta đang ôm đồm nhiều công việc như vậy, có phải bây giờ đi vắng thì mấy nhân viên ở nhà mệt sắp chết rồi không?”

“Đâu mà chết dễ vậy.”

Chu Vận bật cười.

Bên dưới là quảng trường hình bầu dục, nửa vòng quảng trường là hành lang dài xây cột Doric cao chót vót, trên đỉnh cột là một trăm bốn mươi vị thánh thu hút sự chú ý của người khác. Ánh tà dương rọi đến từ phía sau, hệt như các thánh đồ đứng nơi chân trời nhìn về thế gian. Ngay cả cơn gió cũng nhẹ nhàng và mang theo hương vị thần thánh.

“Nếu thằng nhóc kia không thích học, vậy thì đến khi tốt nghiệp đưa nó đến chỗ Phó Nhất Trác vậy.” Lý Tuân bỗng nói.

“Thật sao? Nó mà nghe thấy tin này chắc mừng chết đi được.”

Lý Tuân bất đắc dĩ: “Bằng không thì còn cách nào đâu.”

“Không phải anh muốn bắt nó siêng năng học hành ư?”

Lý Tuân cười khẽ rồi thở dài, thư thái cất lời: “Thôi, đời người trôi qua nhanh lắm. Để tự nó lăn lộn thôi, lỡ như không làm ra trò trống gì thì để lại cho nó nhiều tiền một chút là được.”

Chu Vận đưa tay mơn tr ớn lưng Lý Tuân: “Sẽ không đến mức ăn hại đâu. Tư Kỳ đẹp trai thế kia mà.”

“Chỉ có mẹ nó mới quan trọng vẻ bề ngoài thôi.”

“Có vẻ bề ngoài cũng được mà. Từ bé nó đã thích Phó Nhất Trác, trùng hợp Phó Nhất Trác lại chưa có con, để hai bác cháu nó chơi chung với nhau đi.”

Nhắc đến việc này, Lý Tuân thoáng khựng lại.

Chu Vận phát hiện ra: “Anh sao thế?”

Lý Tuân đắn đo chốc lát mới nói: “Em đoán xem hiện giờ Phó Nhất Trác đang làm gì?”

“Em nào biết.”

Lý Tuân nhìn đồng hồ: “Bây giờ, ở Bắc Kinh đã hơn mười một giờ tối, chắc hẳn cậu ta đang ở chiến trường rồi.”

“Anh ấy lại đi tìm Nhậm Địch á?”

“Ừ.”

“Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”

“Ai biết. Có điều cũng không trách cậu ta được, con người Nhậm Địch…” Lý Tuân nhớ đến gì đó, liền nhìn về phía Chu Vận. “Trước đây, anh và cậu ta đánh cược, nếu cậu ta có thể cua được Nhậm Địch, anh sẽ bảo em thêu cho cậu ta một lá cờ thưởng với bốn chữ ‘Công đức viên mãn’.”

“… Sao hai anh đánh cược mà lại tính cả phần em vào?”

“Dù sao chuyện đó cũng không thể xảy ra. Cược thì cược thôi.”

“Tại sao lại không thể?”

“Nếu có thể thì đã sớm xảy ra rồi.” Lý Tuân im lặng giây lát lại khe khẽ cất giọng. “Nhiều năm qua đi, trải qua biết bao nhiêu chuyện, con người của Phó Nhất Trác cũng hay giấu trong lòng. Nếu cậu ta sớm nói cho anh biết thì mười năm trước, lúc Kim Thành nghiện ma t úy thì anh đã giúp cậu ta một tay rồi.”

Đêm Bắc Kinh giờ mới bắt đầu.

Tại một góc thủ đô phồn hoa, có quán mì không hề bắt mắt, nhưng vì vừa ngon vừa rẻ nên khá nổi tiếng với dân cư quanh vùng. quán mở đến khuya, là bãi đáp cho khá nhiều người sống về đêm.

Giờ này, Phó Nhất Trác đang ngồi chễm chệ trong cửa quán, bộ đồ Tây thẳng thớm của anh không hề hợp với phong cách ở đây chút nào.

Đương nhiên dáng điệu lưng thẳng và tóc vuốt keo chải hất hết ra sau càng khiến bác gái ăn mì bên cạnh ghé mắt liên tục. Phó Nhất Trác cảm nhận được ánh mắt của bác gái kia, liền mỉm cười chào. Bác gái đỏ mặt suýt sặc nước canh.

Cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người phụ nữ đi vào.

Trời đã cuối thu nhưng cô chỉ mặt một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, đường nét khuôn mặt sắc cạnh hơn lúc trước. Mái tóc đen rối được buộc hờ, gương mặt vẫn trang điểm trắng bệch, vừa bước vào đã mang theo một luồng khí lạnh.

Mục tiêu cần tìm quá dễ thấy, Nhậm Địch nhanh chóng cất bước, chỉ đôi ba sải chân đã đi đến trước mặt Phó Nhất Trác. Cô ngồi xuống, bắt tréo chân lại với nhau, mắt cá chân mảnh khảnh xanh xao.

Phó Nhất Trác đứng dậy, chờ Nhậm Định yên vị mới khẽ khom người: “Cô Nhậm, chào buổi tối.”

“Tại sao lại hẹn ở chỗ này?” Nhậm Địch lạnh lùng hỏi.

Phó Nhất Trác ngồi xuống, trên gương mặt luôn luôn là nụ cười tươi tắn.

“Bởi vì chỗ này có thể hút thuốc.”

Ngón tay đang rút thuốc lá của Nhậm Địch khựng lại, đôi mắt đánh đậm liếc người đối diện.

Phó Nhất Trác đưa tay: “Mời tự nhiên.”

Nhậm Địch chậm rãi rút điếu thuốc ra, đặt vào miệng.

“Nếu thời gian có thể thay đổi, anh cho rằng Phó Nhất Trác có muốn quay lại mười năm trước không?”

Chu Vận hỏi Lý Tuân, nhưng anh chưa trả lời thì cô đã tự đáp: “Em đoán sẽ không đâu.”

Lý Tuân không hề hỏi tại sao. Chu Vận đón lấy cơn gió đêm thổi tới, nhìn về phương xa.

“Con người vô cùng mâu thuẫn, gặp phải chuyện xấu đều cảm khái: ‘Đời người phải chi như lần đầu gặp gỡ’. Nhưng so với cảnh bình minh thì đa số chúng ta lại cảm thấy cảnh hoàng hôn đẹp hơn.” Chu Vận quay sang Lý Tuân, đúng lúc Lý Tuân cũng đang nhìn cô. Cô phủi đi lớp bụi trên áo anh. “Tuy cả quá trình chịu rất nhiều đau khổ, nhưng em chưa bao giờ muốn quay lại lúc ban đầu.”

Rốt cuộc. Lý Tuân đã lên tiếng: “Tại sao?”

“Anh chưa từng nghe hiệu ứng bươm bướm hay sao? Nếu quay lại trước đây, lỡ như nói sai một câu, làm sai một việc, có thể hiện tại. chúng ta sẽ không được ngồi bên nhau. cùng nhau ở đây ngắm mặt trời lặn rồi.”

Lý Tuân bật cười: “Em đúng là không thể xa rời anh được.”

Chu Vận nghiêm túc: “Không, em theo chủ nghĩa nhân đạo thôi.”

“Nó cụ thể xem nào.”

Chu Vận ôm lấy mặt anh: “Hồi đại học, em đã có ý nghĩ thế này: Em có nên ở bên anh không nhỉ? Người như anh sớm muộn gì cũng có ngày phơi thây đầu đường ấy.”

Lý Tuân cúi đầu, cười đến mức bả vai run run. Không đợi Chu Vận hoàn hồn, anh đã hôn lên môi cô. Xung quanh còn có những du khách khác nữa, Chu Vận ngượng chín cả mặt.

“… Anh làm gì vậy?”

“Cảm tạ ơn cứu mạng của em chứ sao.”

Chu Vận thầm đạp anh một cú, Lý Tuân ôm lấy cô. Cô lại ngắm cảnh phương xa qua bờ vai anh.

“Đúng rồi, Lý Tuân.”

“Hả?”

“Có một việc em quên nói cho anh biết.”

“Nói đi.”

“Tuy rằng nhà Điền Tu Trúc ở Pháp, nhưng lần đầu tiên bọn em chính thức gặp mặt là ở Ý đấy. Khi đó, Venice có triển lãm nghệ thuật hai năm một lần.”

“Chu Vận.”

“Ơi?”

“Có phải em muốn chọc anh tức chết không?”

Chu Vận lặng thinh, cằm đặt lên vai anh, cố nén cười.

Cô tuyệt đối sẽ không quay về lúc ban đầu để né tránh khổ đau, vì cô vô cùng quý trọng cuộc sống của họ hiện giờ. Cả con đường họ trải qua tuy có đau khổ và tổn thương, nhưng họ đã gắng gượng vượt qua hết mọi phong ba bão tố rồi.

“Tôi không đói, anh có muốn ăn gì không?” Nhậm Định thản nhiên hỏi.

Phó Nhất Trác lắc đầu.

Nhậm Địch ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Đi đặt phòng khách sạn đi.”

Phó Nhất Trác hơi trố mắt: “Gì cơ?”

Nhậm Địch yên lặng nhìn anh. Bấy giờ, Phó Nhất Trác mới hiểu được hàm nghĩa lời nói của cô, mắt từ từ trợn to. Vẻ mặt ngơ ngác đặt trên người đàn ông to con quả thật hơi có vẻ đần độn. Nhậm Địch chớp mắt nhìn cảnh đêm đèn đuốc rực rỡ.

Con người thật mâu thuẫn…

Luôn muốn thay đổi đau khổ trong quá khứ, nhưng chỉ cần thiếu một phút một giây, cánh bướm cũng sẽ dấy lên bão tố. Cho dù cuộc sống không được vạn sự như ý, nhưng nếu thật sự thay đổi được thì trên con đường tiếp theo sẽ không còn gặp được người từng an ủi ta nữa. Lúc ấy, ta lại cảm thấy luyến tiếc vô vàn.

Nửa đêm, Hầu Ninh đang mơ mơ màng màng thì lại nghe thấy giường bên có động tĩnh.

Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh, Đổng Tư Dương đã tỉnh lại. Ông đang nhe răng trợn mắt vì đau, đang điều chỉnh tư thế, thấy Hầu Ninh đi đến thì lập tức bất động.

Hầu Ninh khẽ nói: “Thương tích còn đau không? Chịu được không?”

Đổng Tư Dương thoáng nhếch môi, cố nặn ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc, thế nhưng vẫn nhìn ra được chút phóng khoáng lắng đọng của ngày xưa.

“Cậu hỏi ai thế?”

Đọc truyện chữ Full