TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 355: Cảm thấy may mắn

Khúc Tích có chút bối rối trước câu hỏi của Bùi Nghiêu.

Cô ấy đã hôn ai trước đây chưa?

Dĩ nhiên là không!

Khúc Tích thành thật lắc đầu:

"Không, có chuyện gì vậy?"

Không hiểu sao gánh nặng trong lòng Bùi Nghiêu chợt nhẹ nhỏm, anh giả vờ bình thản:

“Không có gì.”

Bùi Nghiêu nói xong liền quay người, mở cửa bước xuống xe.

Nhìn bóng lưng Bùi Nghiêu bước xuống xe, Khúc Tích mím môi: Chuyện gì vậy?

Bên kia, Khương Nghênh và Châu Dị lái xe đến công ty.

Khương Nghênh có chút lo lắng hỏi:

“Bùi Nghiêu thật sự không tức giận sao?”

Châu Dị cười sâu nói:

"Ông Bùi không phải loại người hẹp hòi."

Khương Nghênh:

"Vậy thì tốt."

Xe chạy chậm rãi, đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, trầm tư.

Khương Nghênh vi liếc nhìn anh, nhếch môi:

"Làm sao Bùi Nghiêu biết được sự thật?"

Châu Dị nói đùa:

"Khi họ đi công tác, Khúc Tích đã nói điều đó khi anh ấy say."

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh từng nghĩ đến hàng trăm tình huống Bùi Nghiêu biết sự thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh còn chưa nói chuyện, liền tiếp tục nói:

"Nếu anh đoán không lầm, chắc chắn Khúc Tích sau khi say đã cưỡng hôn ông Bùi.”

Khương Nghênh kinh ngạc quay đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị giễu cợt nói:

"Nghiệt duyên mà.”

Xe đến Châu Thị Media, Khương Nghênh đậu xe xong, hai người cùng nhau xuống xe đi vào công ty.

Trong thang máy, Khương Nghênh và Châu Dị giữ khoảng cách.

Châu Dị hai tay đút túi quần, thấp giọng nói:

“Vợ.”

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, nhếch môi:

"Đây là công ty."

Châu Dị cười đểu nói:

"Ồ, Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh thở dài, im lặng.

Đến bộ phận quan hệ công chúng, Khương Nghênh xuống thang máy trước, bước ra khỏi thang máy, vô thức liếc nhìn lại.

Châu Dị thấy cô quay lại, nhếch môi mỏng lên vẫy tay với cô.

Không khí trong phòng họp của bộ phận quan hệ công chúng rất căng thẳng.

Phó Thanh và quản lý của sáu nghệ sĩ đã làm sai đều đang ngồi bên trong.

Kiều Nam đối mặt với họ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Trợ lý Kiều, chúng tôi muốn gặp trưởng phòng Khương."

Kiều Nam:

"Gặp trưởng phòng Khương, kết quả cũng như vậy, vô dụng thôi."

"Chuyện như thế này chưa từng xảy ra trước đây. Bảy năm trước, tôi nhớ có một trận lũ lụt ở Lâm Thị. Không phải lúc đó vẫn có vài nghệ sĩ đến đó sao? Lúc đó những nghệ sĩ này không chỉ chẳng sao mà họ còn được coi là hình mẫu tiêu biểu và được quảng bá một thời  gian dài.”

Kiều Nam:

“Hay là chị đưa nghệ sĩ của mình xuyên không về bảy năm trước đi?”

Đối phương bị Kiều Nam quở trách nghẹn giọng, trở nên im lặng.

Bảy năm trước, giới giải trí còn hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều, quả thực có rất nhiều nghệ sĩ đã lợi dụng thiên tai để tạo ra hình tượng của riêng mình.

Vào thời điểm đó, người dân có hiểu biết rất ít về thiên tai, thông tin cũng chưa phát triển, họ luôn cho rằng những nghệ sĩ này đến đó thực sự có thể giúp đỡ họ.

Nhưng bây giờ, với thông tin tiến bộ, mọi người đều biết rõ các nghệ sĩ làm điều đó để tạo dáng chụp ảnh hay họ thực sự đang giúp đỡ.

Tất nhiên, không thể đánh đồng tất cả, có một số nghệ sĩ thực sự đã làm những gì họ có thể.

Nhưng những nghệ sĩ như vậy rốt cuộc chỉ là thiểu số.

Hãy để những người chuyên nghiệp làm những việc chuyên nghiệp, thay vì tự mình làm, thành thật mà nói, tốt hơn hết bạn nên quyên góp tiền bạc, vật chất và tỏa sáng trong lĩnh vực của chính mình.

Kiều Nam nói xong, thấy không có người bày tỏ lập trường của mình, liền nói:

"Các người phải thấy quan tài thì mới đổ lệ, bắt buộc Trưởng phòng Khương phải đến sao?”

Mọi người: "..."

Kiều Nam nói xong, mở miệng còn muốn nói thêm gì nữa, cửa phòng họp bị đẩy ra, Khương Nghênh thấp giọng nói:

"Việc nhỏ như vậy sao xử lý mãi không xong?"

Nhìn thấy Khương Nghênh, Kiều Nam đột nhiên cảm thấy mình như được giúp đỡ, nói ra sự thật:

"Bọn họ còn muốn thương lượng lại."

Khương Nghênh:

"Không cần thương lượng."

Khương Nghênh không ngồi xuống sau khi bước vào phòng họp, ngón tay trắng nõn gõ gõ lên bàn, lạnh lùng nói:

"Việc này không có chỗ để thương lượng, đừng lãng phí thời gian của nhau."

Nhìn thấy Khương Nghênh xuất hiện, có người dũng cảm nói:

"Trưởng phòng Khương, Tâm Nghị ở Châu Thị Media lâu như vậy, không có công thì cũng có sức, nói hủy hợp đồng là hủy hợp đồng, có phải là quá vô tình sao?”

Nghe vậy, Khương Nghênh nhìn đối phương và nói:

"Công ty và nghệ sĩ là mối quan hệ hợp tác cấp trên-cấp dưới. Suy cho cùng là cùng thắng, ai cũng đừng dùng đạo đức trói buộc ai cả.”

Đối phương nói:

“Cũng không thể nói vậy được…”

Khương Nghênh:

“Nếu bây giờ Châu Thị Media phá sản, các nghệ sĩ của cô và cô có ở lại công ty cùng vượt qua không?”

Đối phương: “…”

Khương Nghênh đưa mắt sang nhìn những người khác:

"Nếu trong vòng nửa giờ không ra tuyên bố, tất cả điều kiện đã thương lượng trước đó sẽ vô hiệu."

Khương Nghênh nói xong, quay sang Kiều Nam nói:

"Bắt đầu tính giờ từ bây giờ."

Nói xong, Khương Nghênh xoay người rời đi.

Có người chính là như vậy, nếu không cắt hết mọi vọng tưởng của họ, họ sẽ luôn có tâm trạng cầu may.

Khương Nghênh trở lại văn phòng không lâu, sáu nghệ sĩ lần lượt đưa ra tuyên bố.

Một lúc sau, Phó Thanh cũng gửi thư xin lỗi.

Khương Nghênh lấy máy tính bảng ra, xem nhanh những lời tuyên bố mà một số người trong số họ gửi đến, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô bấm số điện thoại nội bộ và nói:

“Đăng thông cáo, Châu Thị Media chấm dứt hợp đồng với bọn Phó Thanh.”

Đọc truyện chữ Full