*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Có thể có mục đích gì, chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi, chỗ lúc nãy cũng không thích hợp để nói chuyện”, Trần Tầm thẳng thắn trả lời.
Lâm Nhất cũng không muốn phân biệt thật giả trong đó, bèn hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì với cao nguyên Hoàng Sa thế, ngươi có biết không?”
“Chẳng phải đã nói hết rồi sao? Cấm kỵ ra tay đấy...”, Trần Tầm nhếch môi cười, nhẹ giọng đáp, có vẻ không quan tâm đ ến cấm kỵ này lắm.
Cấm kỵ.
Con đường thông thiên có rất nhiều cấm kỵ. Nếu cấm kỵ chỉ một người hoặc một thế lực nào đó, vậy thì sẽ có tính duy nhất rất lớn.
Ở khu vực này, người có tư cách được gọi là cấm kỵ chỉ có mười phương chiến giới.
Thực lực của họ quá kinh khủng, ở mỗi giới vực đều có bảo địa tồn tại từ thời thái cổ, gia tộc của họ đều có truyền thừa cực kì đáng sợ ở phương đại thế Côn Luân kia.
Xét từ một góc độ nào đó, bản thân họ đã được coi là nhân tài kiệt xuất trong đại thế, có áp chế về thế giới đối với các võ giả hạ giới ở con đường thông thiên.
Kể cả giới vực cấp cao ở trước mặt họ cũng không là gì, thậm chí rất nhiều giới vực cấp cao lớn mạnh còn phụ thuộc vào họ.
Họ không thể đắc tội, thậm chí cả tông môn siêu cấp trong đại thế cũng rất kiêng dè thực lực của Chiến giới, không dám tự tiện đắc tội.
Nói là cấm kỵ cũng không thái quá.
Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, Trần Tầm trông có vẻ thư thái, không thấp thỏm và lo lắng như những người khác trong thành trại.
“Nếu ngươi muốn đi thành Tứ Tượng thì đợi từ từ rồi hẵng đi. Những kẻ này làm rất quá đáng, dẫn đến nhiều người bất mãn, mấy điểm tụ tập ở cao nguyên Hoàng Sa định đợi một thời gian nữa sẽ cùng nhau phá cửa”, Trần Tầm nhìn Lâm Nhất, tiết lộ cho hắn một tin tức.
Vài ngày tới.
Lâm Nhất tạm thời ở lại trong thành trại để lĩnh ngộ và thi triển cổ ấn Thái Âm, đồng thời tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết. Kiếm quyết này hơi chậm so với các loại khác, có điều có đan Tinh Thần hỗ trợ, việc tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết cũng không đến nỗi quá chậm.
Có thể cảm nhận được số lượng võ giả tập trung trong thành càng ngày càng nhiều.
Họ cũng nhận ra nguy hiểm và từ cao nguyên Hoàng Sa thoái lui giống như Lâm Nhất.
Thành trại đơn sơ chật kín người với người, dẫn đến tình trạng thường xuyên phát sinh xung đột. Đủ loại tin tức lộn xộn bắt đầu lan truyền, không rõ thật hay giả.
Thậm chí Lâm Nhất còn nghe thấy lời đồn liên quan đến mình, hơn nữa còn gây xôn xao rất lớn.
“Nghe nói khu vực Thương Long xuất hiện một con hắc mã tuyệt thế, hắn đã tìm được truyền thừa trên Tạo Hoá trong bảo điện Thương Long đấy!”
“Chuyện này ta cũng có nghe nói, không chỉ thế, bảng Thông Thiên còn có mấy người bị hắn một kiếm chém chết. Nghe đồn hắn đến từ giới vực cấp thấp, thực lực cực kì kinh khủng, trên bảng Thông Thiên không có tên của hắn nhưng hắn lại đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi!”
“Kẻ này ở khu vực Thương Long giết người như ngoé, là một vị kiếm khách cực kì đáng sợ, hình như tên là Táng Hoa Kiếm Ma...”
“Việc cấm kỵ phong toả khu vực này có liên quan đến hắn không? Dù sao ở cuối thiên lộ này, cuộc chiến sau cùng chỉ còn ba tháng nữa, cơ duyên trên Tạo Hoá rất cám dỗ người ta đó”.
“Khó nói, khó nói”.
Có liên quan đến hắn?
Có điều Táng Hoa Kiếm Ma là cái quái gì, Lâm Nhất nghe thấy lời đồn này cũng cười bất đắc dĩ.
Vong hồn chết dưới kiếm của hắn không ít, nhưng hắn cũng không phải người thích giết chóc, có vẻ như lời đồn tới khu vực này đã hơi biến chất.