Chương 922
Dứt lời, cô bé quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hai người qua đường đang ăn dưa há to miệng, họ khó hiểu quay sau nhìn nhau.
Đứa trẻ này là ai! Thật khiến người ta thấy ghét!
Cố Thịnh Tuyết bước ra khỏi tòa nhà, cô bé đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại… Toàn thân cô bé tỏa ra khí lạnh.
Trẻ con bình thường ai lại tới những chỗ như vậy. Trên thế giới cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, ba đứa trẻ người qua đường nói chắc chắn có một người là Túc Bảo!
Đáng ghét, lại để bé nói đúng nữa rồi, bé xử lý cửa hàng búp bê còn nhanh hơn cô bé một bước.
Cô bé thì như một người ngu dốt tự tin thái quá, mình điều tra ra trong búp bê thật sự có tro cốt thì người ta đã làm xong chuyện từ lâu rồi.
Cô bé chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo!
Cố Thịnh Tuyết không chịu nhận thua, trước khi Túc Bảo xuất hiện cô bé vẫn rất lợi hại!
Một mình điều tra, một mình bắt quỷ, âm thầm diệt trừ không ít thứ không nên tồn tại.
Dựa vào cái gì mà từ khi Túc Bảo xuất hiện cô bé lại trở thành đồ ngốc chứ!
Cố Thịnh Tuyết không buồn ăn cơm tối, suốt đêm truy tìm người đứng sau ‘ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’.
Túc Bảo, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du lại quay về trang viên nhà họ Tô. Dưới ánh mắt nghiêm nghị của bà cụ Tô, ba đứa trẻ chột dạ cúi đầu.
Bà cụ Tô hỏi: “Ba đứa đã đi đâu, làm gì? Cảnh sát tìm đến nhận nhà chúng ta rồi đấy!”
Tô Tử Chiến bình tĩnh đáp: “Túc Bảo thích búp bê nên tụi con định đặt làm một con cho em ấy. Túc Bảo vô tình nhìn thấy vài điểm kỳ lạ ở cửa tiệm nên tụi con đã gọi 110.”
Cậu giải thích bâng quơ như thể ngay khi vào cửa hàng, Túc Bảo đã phát hiện ra điểm bất thường, sau đó ba đứa cậu lập tức rút lui!
Bà cụ Tô hồ nghi nhìn Tô Tử Chiến.
Đứa trẻ này chưa bao giờ nói dối.
Có lẽ bà lo lắng quá nhiều rồi….
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Chiến nói thật đấy mẹ. Sau khi báo cảnh sát, thằng bé còn tưởng đã báo án nhầm, chẳng ngờ bạ đâu báo đó lại báo trúng cửa hàng búp bê có vấn đề!”
Tô Nhất Trần giải thích đơn giản, vẻ mặt lại vô cùng chắc chắn.
Bà cụ Tô vốn có suy nghĩ đơn thuần nên hoàn toàn tin lời anh, bà càm ràm: “Đúng là kỳ lạ, dạo phố vẩn vơ mà cũng gặp phải chuyện thế này…. Sau này mấy đứa không được chạy lung tung nữa, nghe chưa? Muốn làm búp bê gì cứ nói với bà ngoại, ngoại sẽ kêu người tìm cửa hàng uy tín cho…”
Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi, Tô Tử Chiến thì vẫn kiệm lời như vàng: “Dạ!”
Bà cụ Tô xua tay, ba đứa trẻ vội vàng trở về phòng như được ân xá.
Trong phòng, Tô Tử Du lại mày mò một cái chậu sắt khác, hỏi: “Túc Bảo, chúng ta cứ mặc kệ chuyện này sao?”
Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân bị phá hủy nhưng kẻ chủ mưu đằng sau nó đã trốn thoát.
Có thể ngay ngày mai kẻ này sẽ đổi tên cửa hàng thành cây mùa hạ mùa thu gì đó rồi tiếp tục công việc, cũng đâu ai biết được sự thật!
Túc Bảo nói: “Đừng nóng ruột, để em bói một quẻ!”
Cô bé duỗi tay, xốc quần áo lên, trịnh trọng lôi cụ rùa đang mổ tôm trong thùng ra.