TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 925

Chương 925

Tóc cô gái được búi lên và cài một chiếc kẹp tóc, trông rất quyến rũ.

Túc Bảo lấy hết can đảm hỏi: “Chị ơi, sao chị lại mặc quần áo như này ạ? Khi trước Thành Hoàng Gia nỗ lực đánh đuổi kẻ xấu mà giờ đây chị lại mặc trang phục của quân thù sao?”

Cô gái hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý Túc Bảo.

Cô gái xua tay, thản nhiên cười nói: “Em gái, đừng có cứng nhắc thế chứ. Đây chỉ là sở thích cá nhân thôi. Ai cũng như vậy cả.”

Túc Bảo siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: “Nhưng làm thế này không đúng đâu! Không được mặc như vậy!”

Chính xác thì Túc Bảo muốn nói không được mặc trang phục Doanh quốc trước miếu Thành Hoàng.

Cô gái kia không đồng tình, vừa liếc mắt đã trông thấy hai bé trai khác đang trừng mắt nhìn cô ta, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét, nét mặt hai bé trai đều vô cùng lạnh lùng

Cô ta mất hứng, tâm trạng vui vẻ ban nãy lập tức bay biến.

Thời đại nào rồi chứ?

Lẽ nào ăn mặc theo sở thích cá nhân còn phạm pháp ư?

Cô gái thờ ơ đáp: “Hôm nay ai cũng mặc thế cả, nào phải mình chị đâu!”

Dứt lời, cô ta dứt khoát quay người rời đi.

Sau đó, cô ta tiếp tục phàn nàn với người bạn đồng hành của mình: “Tớ thật sự không nói nên lời luôn ấy. Thời đại bây giờ ăn mặc tự do, tớ hoàn toàn có quyền mặc bất cứ thứ gì mình thích khi ra ngoài. Sao lại có người thích quản lý chuyện ăn mặc của người khác thế nhỉ!”

Người bạn đồng hành của cô ta cũng đồng tình: “Đúng đó đúng đó, tớ gặp quá nhiều kiểu người cổ hủ không hiểu được sở thích anime như này rồi. Chẳng ngờ lần này lại là một đứa trẻ. Thật sự buồn thay con bé, không biết phụ huynh của nó đã tẩy não nó như thế nào…”

Lời phàn nàn của hai cô gái kia truyền tới tai Túc Bảo.

Cô bé không cam lòng, nói to: “Nhưng nơi này là miếu Thành Hoàng, là nơi Thành Hoàng Gia và các chú chiến sĩ đã hi sinh tính mạng để bảo vệ mà!”

Người qua đường kinh ngạc dừng lại, khó hiểu nhìn Túc Bảo và hai cô gái kia.

Hai cô gái đỏ mặt, bất bình nói: “Đừng có dùng đạo đức để ràng buộc người khác nữa được không? Hôm nay là buổi triển lãm búp bê, những người cùng sở thích đều tụ tập về đây. Ăn mặc như vậy là sở thích của những người trong nhóm yêu thích nuôi búp bê và thế giới anime thôi, sao em phải nói đến mức độ này hả?”

Cô gái còn lại cũng nói: “Mặc đồ mình thích có phạm pháp không? Hôm nay tổ chức kết hợp giữa triển lãm búp bê và triển lãm anime, mọi người đều lựa chọn trang phục yêu thích của mình. Em thấy không thuận mắt là việc của em, nhưng em có thể tôn trọng các nền văn hóa khác nhau không hả?”

Đám người vây xem vỡ lẽ, bắt đầu mồm năm miệng mười xì xào bàn tán, phần lớn đều ủng hộ người trong nhóm của mình.

“Sở thích không phải nguồn gốc của tai họa! Sở thích là quyền tự do của mỗi người!”

“Xin hãy ngừng nhận thức cứng nhắc của em, đừng ràng buộc đạo đức với các anh chị!”

Đám thanh niên mặc trang phục khác nhau tỏ ra phẫn nộ.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Thích mặc các gì là tự do của các cô cậu, nhưng phải đúng nơi đúng chỗ!”

Anh nhìn về phía quảng trường trước miếu Thành Hoàng, nói: “Năm xưa tổ tiên của các cô cậu hi sinh mạng sống ở đây, bây giờ các cô cậu lại mặc trang phục của quân thù lượn lờ trước mặt họ, làm thế không cảm thấy tội lỗi hả?”

Đọc truyện chữ Full