Chương 2767
Thiên Anh Vũ ôm ngực, đứng dậy: “Tôi thừa nhận ông rất mạnh, nhưng ông thật sự cho rằng nhiều năm như vậy Thiên Anh Vũ tôi không tiến bộ một chút nào hay sao? Cho đến bây giờ, ông đã không có cách nào tiếp tục giải trừ phong ấn trên người mình nữa rồi thì phải. Với thực lực của ông hiện tại, muốn giết tôi, e rằng không phải là chuyện đơn giản gì đâu”
“Thật sao?” Bạch Giang Nam nhướng mày: “Thiên Anh Vũ, ông đã từng nghe nói tới một loại chiến thuật đột nhiên khiến người tuyệt vọng chưa?”
Thiên Anh Vũ hơi lùi lại, ánh mắt mang theo chút kiêng dè.
Bạch Giang Nam nhếch miệng nhe răng: “Chiến thuật này, tên là chiến thuật biển người!”
Ông ấy giang rộng hay tay, trong nháy mắt này, phía sau ông ấy xuất hiện vô số chiến linh, đông nghìn nghịt, không giống với chiến linh mà Trương Thác sai khiến, thể tích của những chiến linh này đều cao đến năm mươi mét, thực lực cũng không phải thứ mà chiến linh của Trương Thác sai khiến có thể so sánh được.
“Thiên Anh Vũ, đừng quên, nơi này là đất của Anh Linh điện, nếu tôi thật sự đã hạ quyết tâm giết, vậy ông không thể chạy được” Bạch Giang Nam giơ tay lên: “Bây giờ, viện trưởng học viện Thiên Vũ có thể nói lời tạm biệt với thế giới này rồi, ai kêu ông cứ cố tình nghĩ đến điểm này cơ chứ”
Giọng nói của ông ấy vừa dứt, trong mắt đã phát ra sát khí, vô số chiến linh càn quét tới, nhấn chìm Thiên Anh Vũ.
Bạch Giang Nam xoay người, nhìn về phía Trương Thác đang đứng, lẩm bẩm bảo: “Sư đệ, sư phụ đã chuẩn bị một con đường chưa từng có người nào đi qua cho cậu. Con đường này sẽ vô cùng gian khổ, tất cả đều phải dựa vào cậu tự tìm kiếm. Nhưng tôi tin, cậu nhất định có thể đạt đến được sự kỳ vọng của sư phụ! Không, sẽ vượt qua chứ, dù sao thì cậu cũng tên là Trương Thác! Từ khi cậu sinh ra, đã gánh vác số mệnh của quân vương rồi!”
Nơi mà Trương Thác đang ở, Diệu Nhật và Ẩm Nguyệt đều hiện ra phía sau anh, một âm một dương, mà bốn chiến linh phía sau anh, không có bất cứ người nào trở thành chiến linh của anh hết. Phía sau anh thấp thoáng hiện ra một hư ảnh, mơ hồ đến cực điểm, lại giống như đang hòa tan vào trong không khí, không có bất cứ màu sắc nào, chỉ có thể nhìn thấy đường nét như vậy trong không khí mà thôi.
Con rồng cuộn tứ sắc trước người Trương Thác dần dần biến mất, mà thể tích của bốn chiến linh đó thì lại nhanh chóng phát triển, từ bảy mét đến mười mét, lại đến hai mươi mét, ba mươi mét, bốn mươi mét, năm mươi mét!
Mãi cho đến khi lớn đến bảy mươi mét, chiều cao của bốn đường chiến linh này mới dừng lại. Bốn người khổng lồ nối liền trời với đất, nghe theo sự điều khiển của Trương Thác bất cứ lúc nào.
Anh giơ hai tay lên đặt ở trước người, thở dài một tiếng: “Đây chính là cảm giác của Khống Linh sao, thật sự so với trước kia thì tốt hơn quá nhiều. Cốc chủ Kiếm Cốc? Tiếp theo đây, hãy cho tôi được chứng kiến người được gọi là cốc chủ Kiếm Cốc, rốt cuộc có cao chiêu gì? Phiêu Tuyết!”
Kiếm ý Phiêu Tuyết lại xuất hiện, lần này chính là kiếm ý Phiêu Tuyết sau khi Trương Thác tiến vào Khống Linh.
Một kiếm mang màu trắng, trong trời đất tràn ngập bông tuyết, dãy núi bị đóng băng, bông tuyết lấp lánh trong không khí, cát đá phủ đầy bốn phương, đều bị đông lạnh thành băng!
Lúc này, kiếm ý Phiêu Tuyết do Trương Thác thuận tay vung ra, tương đương với kiếm ý Phiêu Tuyết được ngưng tụ từ Diệt Thế Ma Kiếm khi đó.
Sắc mặt của Kiếm Thanh Quân hơi thay đổi, vừa định ra chiêu thì nhìn thấy một đường hồng mang chém tới.
Đường kiếm lợi hại!
Kiếm của vương giả, một kiếm này sở hữu sức phá hoại vô địch, lớp khí phòng ngự phía trước Kiếm Thanh Quân lập tức bị phá vỡ.
Lại một đường kiếm mang sắp đến ranh giới, chợt lóe rồi biến mất.
Cả người Kiếm Thanh Quân đột nhiên né tránh, tốc độ của bà ta đã nhanh đến cực hạn. Ở toàn bộ khu Vạn Sơn, không có người nào dám nói, có thể nhanh hơn Kiếm Thanh Quân về mặt tốc độ, nhưng cho dù là vậy, thì tóc trên đỉnh đầu bà ta vẫn bị cắt mất một mảng Kiếm Thanh Quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu thủ đoạn chỉ như vậy, muốn đối địch với tôi thì vẫn chưa đủ”