TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 930

Chương 930

“Chị Thất Thất, sao chị lại dễ nói chuyện như vậy, sao chị phải làm vậy? Chị định nối giáo cho giặc à?”

Cố Thất Thất biết việc cô ấy không đứng về phía họ đã khiến họ tức giận.

Nhưng không còn cách nào khác, cô ấy không thể để người khác chỉ trích Túc Bảo được.

Cố Thất Thất giải thích: “Bình thường đứa nhỏ này không thế này đâu, bé rất ngoan ngoãn, chắc chắn là có nguyên nhân…”

Nhưng mọi người không nghe, nhất quyết muốn Cố Thất Thất truy cứu trách nhiệm và đòi bồi thường!

Cứ như thể những con búp bê kia là của bọn họ vậy…

Thoáng chốc Cố Thất Thất cũng không biết phải làm gì, có thể nói lý thì vẫn tốt hơn. Nhưng hiện giờ không biết tại sao mỗi khi cô ấy muốn bảo mọi người yên tĩnh thì lại có người nhảy ra tức giận hét lên.

Kết quả hiện trường vẫn rối loạn như cũ, thậm chí người còn định nhân lúc hỗn loạn xông lên bắt Túc Bảo.

Bọn họ không biết Mộc Quy Phàm là ai, chưa đến gần đã bị đánh bay.

Cuối cùng cảnh sát duy trì an ninh trật tự cũng đến, đám đông lập tức chỉ về phía Mộc Quy Phàm và Túc Bảo: “Hai người phá hủy tài sản có giá trị của mọi người rồi còn đánh người nữa!”

“Những người cố ý gây thiệt hại lần này chắc chắn là nằm vùng được ban tổ chức triển lãm búp bê này phái đến!”

Cảnh sát đang định nói chuyện, nào ngờ lại nhìn thấy người cầm đầu là Mộc Quy Phàm.

“…”

Khá lắm, mấy người nói là ai đã phái chiến thần tới nằm vùng cơ?

Nói đến Mộc Quy Phàm, mấy trăm người có mặt ở quảng trường đều có thể là nằm vùng, riêng anh là không thể nào.

Lời này… vừa ngây thơ vừa mắc cười.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn xung quanh, không dám thẳng thắn chào hỏi Mộc Quy Phàm mà là chọn một người nhìn khá dễ nói chuyện là Tô Nhất Trần.

Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, nói: “Nơi này là miếu Thành Hoàng, miếu Thành Hoàng là nơi như thế nào chắc tôi không cần giải thích với mọi người nữa. Có người cố ý tổ chức hoạt động ở đây.”

Giọng Mộc Quy Phàm lành lạnh: “Thế hệ trước bảo vệ mảnh đất này đã vẩy máu của mình tại đây, thế mà mấy người lại mặc Kimono đứng trên đất này.”

Anh nhìn về phía Tô Tử Du hỏi: “Đây là tội gì?”

Tô Tử Du như học thuộc lòng, lớn tiếng nói: “Sỉ nhục các bậc tiên liệt cũng bị xếp vào tội sỉ nhục! Nếu nghiêm trọng có thể nhận án từ ba năm đổ xuống!!”

Mộc Quy Phàm nhếch môi, nụ cười không hề ấm áp chút nào: “Nhìn đi, một đứa trẻ cũng biết mà các người lại không biết.”

Những người vừa nãy còn ồn ào nhất thời tức đến bật cười.

Có người tức giận nói.

“Có sao đâu chứ? Chúng tôi mặc quần áo mình thích đi chơi, tụ tập với bạn bè thôi mà, sao lại đội cho chúng tôi một cái nồi to như vậy?”

Tô Tử Du thuật lại lời nói vừa nãy của Tô Nhất Trần: “Thích không có gì sai nhưng cũng phải xem hoàn cảnh! Mọi người mặc những loại quần áo này đứng trước miếu thờ các bậc anh hùng tiền bối là sai trái!”

Một cô gái liếc mắt: “Ừ đúng đúng đúng, mấy người nói đúng rồi được chưa! Tôi phục rồi.”

Đọc truyện chữ Full