Chương 2774
Mấy tay binh sĩ đi tuần tra ngã xuống lặng yên không một tiếng động, đám người Trương Thác cũng thay thế ngay vị trí của bọn họ.
“Nhân số sáu trăm, muốn kết thúc tất cả trong chốc lát, mà không truyền ra một chút tiếng động nào, khó đấy” liizach gửi tin nhắn: “Một khi cho một người nào đó cơ hội, tin tức có khả năng sẽ truyền ra ngoài”
“Không” Lâm Ngữ Lam hơi lắc đầu: “Học viện Thiên Vũ chưa bao giờ tin tưởng tất cả mọi người, trong loại chuyện vận chuyển quan trọng này, thiết bị liên lạc trong tay những binh lính đó đều đã tắt hết, bọn họ không thể truyền được bất cứ tin tức nào ra ngoài đâu, mà người truyền tin là những người kia.”
Cô dùng tay hơi chỉ về phía mấy người đeo một thứ giống như điện đài sau lưng, đứng ở chính giữa các lính gác.
“Những người đó mới là người có thể truyền tín hiệu chân chính, đồ trên người bọn họ chỗ nào cũng có cơ quan, một khi tiếp xúc, sẽ liên lạc với nơi đại quân đang ở. Tuy rằng những đại quân đó không thể giữ chúng ta lại, nhưng chúng ta muốn cướp vật tư đi tiếp sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa. Hiện giờ, người mà chúng ta phải giải quyết đầu tiên chính là những người đó. Một khi những người đó bị giải quyết, những thứ còn lại đều dễ xử”
Trương Thác gật đầu, sau đó ra hiệu bằng tay một cái, mấy người bọn họ phân tán ra, lẻn vào trong đám binh lính.
Đám người Trương Thác đã sớm đổi trang bị của binh lính lên, đội mũ giáp, học họ đã học một chút kiến thức cơ bản trong quân đội từ Lâm Ngữ Lam, dưới tình huống này, ngược lại cũng không bị lộ tẩy.
Người ra tay, lần lượt là Trương Thác, liizach, và Toàn Cảnh Thiên. liizach vốn phụ tránh ám sát, mà kiếm nhanh của Trương Thác thì lại là thủ đoạn ám sát hữu hiệu nhất. Về phần Toàn Cảnh Thiên, chỉ bởi vì anh ta cứ tiếp tục đứng ở nơi đó thì sẽ bị người ta nhìn trúng.
Tổng cộng có mười một người lưng đeo điện đài. Trương Thác phụ trách năm người, liizach phụ trách năm người, nhiệm vụ giành cho Toàn Cảnh Thiên, chỉ cần giải quyết một người là được. Nhưng người đó lại nấp ở trong cùng, có hệ số khó cao nhất.
Bọn họ một khi đã quyết định hành động, thì sẽ không chậm trễ. Bóng hình của ba người tiếp cận những người đưa tin đó nhanh chóng, sau đó ra tay, một tên truyền tin lập tức ngã xuống, động tác ngã này lập tức thu hút sự chú ý của những binh sĩ xung quanh.
Bốn tia sáng sắc bén lóe lên rồi lại biến mất, đây là Trương Thác ra tay, lấy mạng bốn người.
Mà liizach, anh ta giống như một con rắn độc ngủ đông trong bóng tối, trong lúc bất tri bất giác đã lấy mạng năm người.
Vê phần phía bên Toàn Cảnh Thiên, anh ta bịt miệng người đó, vật ngã xuống đất, sau đó lấy mông đè lên, người đó đã không còn tiếng động.
“Ra tay!” Trương Thác quát khẽ một tiếng, trong lúc nhất thời, tia sáng lạnh lùng nổi lên bốn phía, sáu trăm binh lính ở nơi này đều bị quyết sạch.
Binh sĩ chết ở nơi này cũng không làm sai chuyện gì, nhưng trên chiến trường, từ trước đến nay không có chuyện đúng sai, có cũng chỉ là lập trường không đúng mà thôi. Sau khi giải quyết xong những người này, sáu trăm cường đạo xuất hiện từ giữa sườn núi, thay thế đám người kia, chậm rãi bưng vật tư cách đó không xa đi.
Trong phủ Võ Vương ở thành chính, đặt một chiếc bàn cát, trên bàn cát, rõ ràng chính là thành chính và Hoành Sơn.
Võ Vương đứng ở phía trước bàn cát, nhìn bố cục phía trên, liên tục cười lạnh: “Lần này bốn đại khu cùng nhau ra tay, trang bị vô số, Hoành Sơn và đảo Ánh Sáng này, cho dù có bản lĩnh to bằng trời, cũng không thể chạy thoát được. Hiện giờ tình hình vận chuyển vật tư thế nào rồi?”
“Còn ba tốp cuối cùng nữa là tất cả đã đến nơi đủ” Một người đáp lời.
“Tốt lắm, một khi vật tư đến đủ, đại quân đến nơi, chúng ta sẽ huyết tẩy Hoành Sơn!” Võ Vương mang vẻ mặt tự tin, sau đó ánh mắt lại trở nên lạnh lùng: “Lâm Ngữ Lam, ả tiện nhân nhà cô, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận!”
“Báo!” Một tiếng hô kinh hãi vang lên bên ngoài đại sảnh, chỉ thấy một người vừa lăn vừa bò vào trong: “Không hay rồi, vật tư, vật tư bị cướp mất rồi!”