Chương 945
Bé đập vỡ búp bê vì búp bê đó làm từ tro cốt người, nếu mấy anh chị kia mang búp bê về sau lễ cúng tế thì búp bế sẽ phản phệ họ và hút vận may cùng sinh khí của họ.
Bé không hề đập vỡ bất cứ con búp bê bình thường nào…..
Túc Bảo không thấy hành động đập vỡ búp bê của mình có gì sai trái.
Sai ở họ, không phải ở bé.
Nhìn gương mặt vui vẻ thoải mái của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm chua xót hiểu ra — Tiểu bảo bối của anh trưởng hành rồi.
Khi trước bị bạo lực mạng, Túc Bảo như rơi vào bóng tối.
Bây giờ tận tai nghe thấy người khác nói lời hiểu lầm mình, bé lại chẳng hề bận tâm.
Khi một người đối mặt với sự hiểu nhầm không quan trọng nhưng chẳng màng giải thích thì chứng tỏ nội tâm của người ấy đã trở nên mạnh mẽ!
“Bảo bối, ba tự hào về con!”
Tay Mộc Quy Phàm vuốt lưng Túc Bảo, anh nói: “Con rất tuyệt!”
Hai mắt Túc Bảo lập tức cong như vầng trăng khuyết, bé hôn chụt lên má Mộc Quy Phàm một cái.
Mộc Quy Phàm nói: “Có điều, đôi khi con không cần lo chuyện của một số người đâu, con đối tốt với họ nhưng chưa chắc họ đã cảm kích.”
Anh hiểu rõ lý do Túc Bảo đập vỡ búp bê, nhưng người khác không hiểu, họ chỉ nghĩ Túc Bảo phá hoại món đồ yêu thích của người khác mà thôi.
Túc Bảo nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, phồng má, vô tư nói: “Sao giúp người khác lại nhất định phải được người ta cảm kích ạ?”
Bé chỉ làm những việc mình nên làm, người khác có cảm kích hay không đâu liên quan gì tới bé.
Mộc Quy Phàm ngẩn người, sau đó phì cười.
Cũng đúng, tiểu bảo bối của anh muốn làm gì đâu cần phải giải thích với người khác.
Anh bị cô bé con lên lớp rồi.
Hai người tìm được phòng bệnh của Cố Thịnh Tuyết – Phòng số 18.
Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của ba, nóng ruột nói: “Ba ơi, đưa hoa cho con!”
Cố Thịnh Tuyết đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa.
“Phòng 18….. 18, 18…. quả nhiên là chị Tiểu Bát!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Cố Thịnh Tuyết chau mày, chỉ nghe tiếng cửa được đẩy ra, sau đó là giọng nói của Túc Bảo.
“Xin chào chị Tiểu Bát… À không, chị Tiểu Tuyết!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Túc Bảo đưa bó hoa đến trước mặt Cố Thịnh Tuyết: “Nè, cho chị!”
Cố Thịnh Tuyết nhắm mắt làm bộ đang ngủ.
Hoàn toàn không muốn nhìn thấy con bé chọc người khác tức giận này.
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chị Tiểu Tuyết, em biết chị tỉnh rồi, em vừa nhìn thấy tai chị dựng lên đó! Chị xem, tai chị vẫn đang động đậy nè!”
Hai tai Cố Thịnh Tuyết động đậy như không thể kiểm soát!
Cô bé tức giận!
Tại sao cái tai này lại mất kiểm soát và không nghe lời chút nào thế nhỉ?