Tần Ninh đứng trên boong tàu của thuyền Thanh Minh, lúc này cũng thở phào một hơi.
“Ra ngoài rồi!”
Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch nhìn quanh bốn phía, không khỏi thốt lên.
Tần Ninh nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh, không kiềm được nói: “Bây giờ, mới bắt đầu”.
Bên trong bí giới, là chiến trường mà đám người dị tộc bọn họ sắp xếp.
Vậy bây giờ, trên biển Tam Đế, chính là chiến trường mà hắn sắp xếp cho đám người dị tộc.
Khí tức mạnh mẽ của hai ba mươi vị Tiên Đế, đám Tiên Đế trong ba bá chủ, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì cũng sẽ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Việc đến đây chi viện, là việc chắc chắn như đinh đóng cột.
Ai không đến, vậy thì người đó chính là người có mối quan hệ không rõ ràng với dị tộc.
Trận pháp bốn phía xung quanh thuyền dần tan đi, tất cả mọi người đều lần lượt tách ra.
Y phục của Mạc Xuyên Tiên Đế lúc này cũng đã rách bươm, tóc dài rũ xuống trông có mấy phần chật vật xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh.
“Cái thứ này, uy lực phát nổ mạnh như vậy?”
Mạc Xuyên nói chuyện như quen biết đã lâu với Tần Ninh.
“Luyện tâm thạch là thuần túy dẫn dắt sức mạnh của trời đất, ông với một vị Tiên Tôn dùng sức mạnh va chạm thô bạo với nó, bị tác động bởi lực từ phía bên ngoài càng lớn, uy năng bùng phát ra của luyện tâm thạch cũng càng mạnh, cũng tức là khiến cho sức mạnh tăng lên gấp bội”.
Mạc Xuyên Tiên Đế vuốt vuốt mái tóc dài, nói tiếp: “Bây giờ ra ngoài rồi, ngươi chắc chắn người của ba bá chủ sẽ đến chứ?”
“Ai không đến, ta đều sẽ ghi nhớ, tương lai đợi khi ta trở thành Tiên Đế, sẽ đến cửa hỏi tội từng người một!”
Nghe thấy lời này, Mạc Xuyên cười he he.
Vậy thì đúng là thú vị.
Lúc này.
Trên bầu trời.
Bóng dáng của Tề Hồng Thiên đứng giữa chư vị Tiên Đế, nhìn xuống bốn phía xung quanh trên mặt biển liên tục có những bóng người đội nước bay ra.
“Đại nhân...”.
Mấy vị Tiên Đế Cảnh Dương Trạch, Hàn Lục Bách nhìn về phía Tề Hồng Thiên, sắc mặt nghe chừng rất khó coi.
“Bây giờ không thích hợp để tiếp tục giao đấu nữa, chúng ta tạm thời rút lui đi!”, Cảnh Dương Trạch nói.
Tề Hồng Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt sa sầm.
Rút lui!
Vậy thì Ôn Ngọc Trạch phải làm sao?
Hàn Lục Bách lúc này cũng nói: “Một khi biển Tam Đế có động tĩnh cỡ này, vậy Thái Thanh tiên tông, Ngọc Thanh tiên cung, Thượng Thanh Lâu chắc chắn sẽ có hành động nhanh thôi, đến lúc đó thì sẽ phiền phức hơn nhiều!”
Bản thân Tề Hồng Thiên quả thực là một vị Tiên Tôn.
Nhưng trong ba bá chủ, không phải là không có vị Tiên Tôn nào.
Lúc này, ba người Liễu Hoa Thanh, Hư Ngọc Hiên, Trác Nguyên Thanh cũng nhíu chặt lông mày.
“Nếu cứ như vậy mà bỏ rơi Ôn Ngọc Trạch...”.
“Đại nhân!”, Cảnh Dương Trạch ngắt lời Tề Hồng Thiên, nói: “Không thể do dự thiếu quyết đoán, chúng ta bày mưu tính kế ở Tam Thanh tiên vực nhiều năm, không thể thất bại vào lúc này được”.
“Bài học xương máu của Cửu Dương tộc và Cửu Âm tộc vẫn còn sờ sờ trước mắt!”