Những Tiên Đế đại nhân khác đều muốn đến hỗ trợ nhưng lại chẳng có đủ năng lực để giúp đỡ.
Sâu dưới đáy biển.
Cơ thể Tần Ninh vẫn liên tục chìm xuống, máu tươi từ miệng trào ra, đáy mắt cũng dần dần tan rã.
Tề Hồng Thiên này điên rồi.
Hai lần ra tay, cho dù có được Mạc Xuyên bảo vệ cũng khiến cho Tần Ninh phải chịu đựng sự hủy hoại cực lớn.
Đòn tấn công của Tiên Tôn, dù chỉ là dư âm, thì Tiên Quân cũng làm sao mà chống đỡ được?
Giờ phút này, Tần Ninh mới cảm nhận được áp lực dưới đáy biển đang đè lên cơ thể mình, ngũ tạng lục phủ như muốn vỡ nát ra.
Tất cả sức mạnh toàn thân đều không thể sử dụng được, áp suất dưới đáy biển đủ để khiến cho cơ thể hắn bị nghiền nát.
Đây là biển Tam Đế.
Là cấm địa của Tam Thanh tiên vực.
Không phải là một vùng biển thông thường.
Nếu như tiếp tục chìm xuống thế này, hắn chắc chắn sẽ chết!
Mà lúc này, trên mặt biển bốn phía xung quanh, võ giả đến từ các phương đều ngẩn người ra.
Nhóm Thần Tinh Dịch nhao nhao định nhảy vào trong biển để cứu Tần Ninh.
Nhưng đám người dị tộc đâu thể để cho bọn họ được như ý nguyện?
Cuộc chiến lại lần nữa nổ ra.
Dưới đáy biển sâu.
Ánh sáng dần dần tối lại.
Con ngươi Tần Ninh dần dần tan rã.
Nhưng rất rõ ràng cũng như thể ảo giác, hắn nhìn thấy một bóng người giống một con cá nhỏ trong biển khơi đang tiếp cận hắn với tốc độ cực nhanh.
Người kia đến bên cạnh hắn, một bàn tay vô cùng ấm áp khẽ nắm lấy cánh tay hắn.
Một luồng sức mạnh ôn hòa dần lan tràn ra khắp toàn thân, Tần Ninh cảm thấy hô hấp của mình đã thông thuận hơn nhiều.
“Tư Đồ...”.
Ánh mắt gần như sắp tan rã của Tần Ninh nhìn qua, vẻ mặt đầy hoang mang.
Bóng người kia lại không nói lời nào, một bàn tay khác rút ra một miếng ngọc thô, áp lên mi tâm của Tần Ninh.
Tần Ninh lật tay túm lấy cánh tay của người nọ, mở miệng nói: “Đừng đi!”
Nhưng bàn tay vừa mới vươn ra, bốn phía xung quanh đã không một bóng người.
Mà lúc này, một bóng người nhanh chóng lao đến gần, một tay kéo cánh tay Tần Ninh, lôi hắn bơi hướng về phía mặt biển.
Ào một tiếng.
Lại chui lên khỏi mặt nước, Tần Ninh há miệng thở hồng hộc, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị thiêu đốt.
“Tần Ninh...”.
Bên cạnh, có giọng nói đầy vẻ lo lắng vang lên.
Tần Ninh quay sang nhìn.
“Thanh Trúc...”.
Trong một thoáng, ánh mắt Tần Ninh trở nên ảm đạm, tiếp đó đột ngột hỏi: “Vừa rồi, nàng có nhìn thấy một người?”
“Hả?”
Thời Thanh Trúc ngẩn ra, vội nói: “Ta nhảy xuống biển tìm chàng, chỉ nhìn thấy mỗi chàng thôi, không có người khác!”.