Thời Thanh Trúc đứng bên cạnh Tần Ninh, bày sẵn thế trận chờ đợi.
Nhưng mà nàng cũng biết, với thực lực của cảnh giới hiện tại, bất luận chống cự thế nào cũng sẽ chỉ có một con đường chết.
Mà Tần Ninh có thể bình tĩnh đứng ở một bên như vậy, thiết nghĩ chắc chắn là có kế hoạch gì đó.
Nhưng trên thực tế.
Không hề có.
Tần Ninh chỉ đứng ở chỗ đó, chờ chết.
Uỳnh... uỳnh ầm ầm...
Tron chớp mắt, âm thanh rung chuyển cả đất trời vang lên.
Tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Mạc Xuyên, Ngụy Húc, Tư Không Khả, sắc mặt của từng người đều mang đầy vẻ lo lắng và phẫn nộ.
Tề Hồng Thiên quá mạnh.
Tuyệt đối không phải là người mà tất cả bọn họ có thể chống lại được.
Trên mặt biển, biển động dữ dội bắn bọt nước tung tóe.
Nhóm người Mạc Xuyên cũng không thể tiến về phía trước để kiểm tra.
Ba Tiên Đế cấp đại Viên mãn là Liễu Hoa Thanh, Hư Ngọc Hiên và Trác Nguyên Thanh đã đủ để trấn áp được bọn họ.
Sóng biển cuộn trào không dứt.
Tề Hồng Thiên đứng trên mặt biển, sắc mặt lúc này lại càng trở nên âm u hơn.
Mặt biển dần tĩnh lặng lại.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vẫn đứng yên vững vàng tại chỗ.
Mà phía trước mặt hai người, có một bóng dáng áo bào tung bay phấp phới, đứng thẳng ở phía trên mặt biển.
Bên trên bóng áo bào tung bay kia, ngưng tụ ra một loại hiện tượng lạ gồm những dãy núi cao trùng điệp, sông ngòi chảy xiết, lục địa đất vàng, sức mạnh khủng khiếp từ trong dị tượng kia liên tục tuôn trào như một dòng thác.
Tề Hồng Thiên cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy bóng dáng áo bào tung bay kia, hai bàn tay bất giác siết chặt.
“Thượng Vân Nhiên!”
Mà lúc này, nhóm tiên nhân đi theo Thân Văn Sơn của Thượng Thanh Lâu đã tụ tập hết lại một chỗ, nhao nhao nhìn về phía bóng dáng áo bào tung bay một cách phóng khoáng kia mà khom người hành lễ, thần thái nhún nhường.
Thượng Vân Nhiên.
Lâu chủ của Thượng Thanh Lâu.
Xứng danh là người đứng đầu.
Mặc dù những năm gần đây, vị lão đại của Thượng Thanh Lâu này chìm đắm lún sâu trong Đan đạo, nhưng nội bộ của Thượng Thanh Lâu vẫn giữ vững được vị thế như mặt trời ban trưa.
Lâu chủ Thượng Vân Nhiên đứng chặn phía trước hai người Tần Ninh, bàn tay phất nhẹ lên phía đỉnh đầu, dị tượng núi non sông ngòi kia lập tức biến mất.
Tiếp đó, một cây quạt giấy có vẽ hình sông núi xuất hiện trên tay của Thượng Vân Nhiên.
Thượng Vân Nhiên nắm cây quạt giấy, khẽ phe phẩy, quay người lại nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
“Tần công tử phải không?”
Thượng Vân Nhiên cười ha ha nói: “Nghe danh đã lâu, tại hạ Thượng Vân Nhiên, Lâu chủ của Thượng Thanh Lâu”.
Tần Ninh nhìn Thượng Vân Nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, khẽ há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu gì.
Thượng Vân Nhiên đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
Ông ta ra tay cứu mạng Tần Ninh, mà sao lại cảm thấy Tần Ninh giống như một oán phụ, không khiến ông ta nhúng tay vậy nhỉ?
Mà đúng vào lúc này.
Ở phía xa xa trên mặt biển, có rất nhiều bóng người đang bay đến rất nhanh.