TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10678 KHÔNG THỂ NHỊN NỔI NỮA!

“Mạc Xuyên là không thể tấn thăng Tôn vị, cho nên mới chuyển sang đạo trận thuật, coi như là mở ra một con đường khác cho mình, hy vọng hai đạo cùng lúc hỗ trợ ông ta tu hành có thành tựu, đột phá ràng buộc gông cùm”.

“Nhưng cho dù như vậy, năm đó Mạc Xuyên cũng là vì có được sự giúp đỡ cực lớn từ Hồn Vô Ngân, mới thành công mở ra con đường Trận Đế”.

“Sau lưng ngươi vị Huyền đại sư kia, có lợi hai nữa thì có yêu nghiệt tuyệt thế được như Hồn Vô Ngân hay không?”

Nghe thấy lời này, Thượng Vân Nhiên lập tức đáp lại: “Hồn Vô Ngân quả thực là một thiên tài hiếm có trong lịch sử của tiên giới, là một nhân vật cái thế, nhưng Huyền đại sư so với Hồn Vô Ngân, đương nhiên là lợi hại hơn”.

“Cái rắm!”

Ngọc Thnah tiên cung cung chủ Ngọc Thiên Ngưng lập tức đốp trả lại một câu.

Tiếng quát này.

Khiến tất cả mọi người đều ngây ra.

Mọi người đều cảm thấy, vị đại cung chủ tuyệt đẹp này là người ở tít trên cao, như tiên trên trời không dính chút khói lửa nhân gian.

Nhưng mà câu chửi bậy kia, sao cứ cảm thấy nó quái dị vậy nhỉ?

“Ngươi mới là cái rắm!”

Thượng Vân Nhiên hừ mũi nói: “Đan thuật của Huyền đại sư so với khắp Tam Thanh tiên vực, cả trăm năm nay cũng chẳng có ai bì kịp, cái gì Đan Đế, Đan Tôn, đều chó má hết!”

“Nói năng vớ vẩn!”, Ngọc Thiên Ngưng phản bác: “Năm đó Hồn Vô Ngân chuyên tu hồn thuật, nhưng đan thuật, trận thuật, khí thuật, không có đạo nào là không tinh thông hàng đầu, so về đan thuật, trong tiên giới biết bao Đan Tôn cũng không phải là đối thủ của Hồn Vô Ngân!”

“Ngươi mới là...”.

Nhìn thấy hai người đã sắp cãi nhau đến nơi.

Tất cả nhóm Tiên Đế, Tiên Thánh v.v... có mặt tại đây đều ngây ra như phỗng.

Đây...

Đây chính là nhân vật đứng đầu của ba bá chủ trong Tam Thanh tiên vực?

Sao lại giống như mấy ông bà bán rau ngoài chợ đang cãi nhau vậy?

“Nhị vị, đừng cãi nữa...”, Thanh Thiên Tung khuyên giải.

“Cút sang một bên!”

“Liên quan gì tới ngươi?”

Thượng Vân Nhiên và Ngọc Thiên Ngưng lập tức mở miệng đốp chát lại Thanh Thiên Tung một câu.

“Mẹ kiếp!”

Thanh Thiên Tung lập tức máu nóng xông lên não, quát lên: “Có xấu hổ không hả? Hả? Trước mặt bao nhiêu người thế này mà cãi nhau ầm ĩ, thành cái dạng gì hả? Bổn tọa xấu hổ vì ở cùng địa vị với hai người các ngươi!”

Thượng Vân Nhiên nghe thấy lời này, lập tức đáp: “Ô, bổn tọa cũng cảm thấy thế, đừng vội, đợi bổn tọa thoái vị, lần sau khi ngươi lại nghe thấy danh tiếng của bổn tọa, thì đã là Tiên Tôn Thượng Vân Nhiên cùng với Đan Tôn Thượng Vân Nhiên rồi, ngươi cùng địa vị với bổn tọa? Ngươi xứng à? Ngươi không xứng!”

Ngọc Thiên Ngưng cũng lạnh lùng nói: “Ta chưa từng cảm thấy, Thanh Thiên Tung ngươi có cái gì hơn người cả!”

Bà mẹ nó!

Không thể nhịn nổi nữa!

Thanh Thiên Tung lập tức chửi đổng: “Tưởng là ta nể mặt các ngươi à? Tự cho mình là cái thá gì à?”

“Người người đều biết ba người chúng ta là ba người đứng đầu ở Tam Thanh tiên vực, hôm nay, chúng ta so tài xem xem, rốt cuộc ai mới là hạng nhất, ai là hạng hai, ai là hạng ba, tránh cho sau này cả ngày bị người ta nói ba hạng đầu không rõ ràng, có dám không?”.

Đọc truyện chữ Full