Chương 3142
“Thế à, mình đi đóng dấu đây, cậu đi đường chú ý an toàn nhé.”
Dưới tầng là cửa hàng đóng dấu, rất nhanh cô ta đã đi tới. Còn Cố Niệm Noãn tiếp tục đi mua đồ.
Có người muốn uống cà phê, có người muốn ăn bánh kem, còn có người muốn trà sữa, tuy răng cách nhau không xa, nhưng chạy tới chạy lui cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Cô chạy lên chạy xuống, cuối cùng cũng mua được hết thứ mọi người cần, có người nửa đường còn đổi khẩu vị nữa.
Tuy chị Vân nói cô ta mời, nhưng trên thực tế lại không hề đưa tiền, cô cũng không thể không cần mặt mũi đi đòi được.
Bùi Viện nhìn hết trong mắt nhưng lại không ngăn cản, nếu chỉ vì vậy mà phê bình chị Vân, ngược lại càng khiến cô ta nhằm vào Cố Niệm Noãn.
“Phương án này phải hoàn thành trong đêm nay, sau đó gửi vào mail cho tôi. Cả ngày cô không làm gì, buổi tối tăng ca đi.”
Bùi Viện xử lý theo phép công.
Cô nhanh chóng gật đầu.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Thích Uyển Nhi muốn ở lại nhưng bị cô lập tức từ chối, nói mình sẽ mang về nhà làm.
Chờ sau khi mọi người rời đi, cô mới trở lại phòng làm việc, thở dài một hơi.
Nếu như mang về bị mọi người trong nhà biết, chắc chăn mẹ sẽ nói một trận cho mà xem.
Cô gọi điện cho Ôn Thiên Ân nói không cần tới đón mình, sau khi làm xong việc sẽ trở vê. Anh ta không yên tâm, nói cô làm việc xong thì gọi điện, anh ta sẽ tới ngay.
Cô cũng không từ chối lòng tốt của Ôn Thiên Ân, bắt đầu tăng ca.
Sau khi sắp xong việc, máy tính lại đột nhiên tắt nguồn.
Trời ạ! Thứ mình vừa làm còn có nữa không?
Cô cực kỳ lo lắng, không ngừng mân mê máy tính, kết quả đột nhiên nghe thấy tắc một tiếng, dường như công tắc nguồn có vấn đề, toàn bộ tầng làm việc đen thui.
Cô đứng tại chỗ, ánh trăng từ cửa Sổ rọi vào kéo cái bóng mình dài hơn, sợ tới mức không dám cử động chút nào.
Thật… Thật sự rất u ám.
Đúng lúc này, không biết tiếng nhạc từ nơi nào đột nhiên truyền tới, giống như một bộ phim điện ảnh vô cùng kinh khủng.
Âm thanh đột ngột phát ra này suýt nữa dọa cô sợ chết khiếp.
Cô nhìn thấy phía đằng xa có một chút ánh sáng, cuối cùng run bần bật đi qua đó mới phát hiện là điện thoại đồng nghiệp làm rơi.
Niệm Noãn vội vàng nhấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói vội vã của đồng nghiệp.
“Đây là điện thoại của tôi, tôi không cẩn thận làm rơi, nếu cô trả lại cho tôi, tôi sẽ trả cô một ít thù lao…”
“Là tôi, Anna.”
“Niệm Noãn? Là cô trộm di động tôi à?”
“Không, không phải, cô làm rơi điện thoại ở công ty..” Cô ấy vội vàng giải thích.
“Cô không cần giải thích, đồ ăn trộm như cô tay chân không sạch sẽ, muốn trộm điện thoại để uy hiếp tôi sao? Cô cứ chờ đấy, mai gặp!” Anna hung ác nói.: Nghe vậy, cô nhíu chặt mày.