Chương 3144
Thật ra… Vẫn rất đáng yêu.
“Anh… Anh giúp em xem máy tính chút đi.”
“Được.”
Anh đã khôi phục lại tinh thần, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả giúp cô kiểm tra máy tính.
Chiếc máy tính màu xanh không hoạt động vào tay anh lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không lâu sau mọi chuyện cũng ổn hơn, cũng những thứ kia vẫn còn đó, nếu không thật sự sẽ mất trắng cả buổi.
“bi thôi, anh đưa em về nhà.” Anh dịu dàng nói.
“Không được… Em phải gọi điện cho anh Thiên Ân tới đón em”
“.” Cố Hy nghe vậy liền mím môi, †âm trạng hơi chững xuống, nhưng cũng không từ chối.
Thật lâu sau, hai cánh môi mỏng kia mới phun ra hai chữ: “Cũng được.”
“Cố Hy… Sau này em có ra sao…Anh cũng đừng quan tâm em, nếu không trái tim vừa lặng xuống của em sẽ lại xao động không yên một lần nữa. Nếu anh không thích em, vậy hấy…làm triệt để một chút đi, để em hoàn toàn hết hy vọng. Em cũng muốn thử chấp nhận một người khác, được không?”
“Được.”
“Vì sao em nói gì anh cũng được thế? Anh có biết từ này thật sự rất khiến người ta ghét không”
“Vậy anh phải nói gì đây?”
Anh ngước mắt nhìn Niệm Noãn, ánh mắt thâm trầm còn sâu hơn cả bóng đêm u ám.
Đúng vậy… Nếu anh không nói được, vậy phải nói sao đây?
Chẳng lẽ phải chấp nhận tình cảm của cô sao?
Sao có thể vậy được?
Cô cũng không thể phản bội Thích Uyển Nhi được.
“Anh có thể đi rồi, em gửi tin nhắn cho anh Thiên Ân đã”
“Được.”
Anh gật đầu, không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, nhìn bóng dáng anh, trái tim cô giống như bị dao cắt.
Cô xuống lầu, ngồi chờ trước bậc thêm trước cửa cao ốc.
Sắp 12 giờ nên đường phố yên tĩnh hẳn lên, không có xe cộ gì cả.
Cô đang ngồi chờ, không ngờ trên đường lại có bọn lưu manh tốp ba tốp năm đi tới, dường như uống quá nhiều rượu nên mới kéo vai ôm lấy tay nhau.
“Ồ? Ở đây có một chị gái nhỏ này.”
“Không đúng, là em gái, em gái nhỏ trong veo như nước.”
“Muốn uống rượu cùng chúng anh sao?”
Móng heo của bọn họ lôi lôi kéo kéo trên người cô, muốn kéo Niệm Noãn đi uống rượu cùng.
Sức lực một mình cô sao có thể địch nổi mấy người đàn ông trưởng thành được chứ.
“Các người buông tay ra, còn làm vậy nữa tôi sẽ hét lên đấy.”
“Gọi người, ha ha, đã trễ thế này, con phố trống văng thế này thì có quỷ mẹ gì? Cô kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu.”
“Có ai không, cứu mạng với… Cô hô †o, có người đi ngang qua nhưng lại không hề giúp đỡ, sợ sẽ liên lụy đến mình.