Chương 3147
Cố Hy đứng dậy, đẩy cô một cái thật mạnh khiến cô hơi lảo đảo, suýt nữa ngã trên mặt đất, may có Ôn Thiên Ân ôm lấy mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình.
“Đưa cô về đi, tôi về trước.”
“Nhưng anh…”
“Anh không sao, sau này về nhà sớm một chút, đừng ở bên ngoài hỗn loạn thế này gây chuyện nữa”
Anh lạnh giọng nói: “Lần này chẳng qua anh đến đúng lúc thôi, lân sau chưa chắc sẽ may mắn như thế đâu.”
Nói xong anh liền xoay người rời đi, mà cô lại nhìn thấy rất rõ ràng con dao kia… đều cắm vào sau lưng Cố Hy, chỉ còn lại cán ra lòi ra bên ngoài.
Áo sơ mi màu trắng… đã nhuộm thành màu đỏ từ lâu, trông rất ghê người.
“Cố Hy…” Lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo nhưng Cố Hy đã lên xe, chân nhấn ga chạy như bay rời đi.
Ôn Thiên Ân ngăn cô lại, nói: “Nếu Cố Hy còn có thể lái xe thì chứng tỏ còn có chút sức lực, bệnh viện ngay bên cạnh thôi, anh ấy sẽ nhanh chóng đi điều trị thôi.”
“Không được… anh ấy bị thương nặng như vậy, bên cạnh phải có người chăm sóc.”
“Vậy được, anh đưa em đi xem, em lên xe trước đi.”
“Được được được.” Cô ấy gật đầu rồi lên xe, hai người lập tức chạy tới bệnh viện gần đó thì phát hiện Cố Hy căn bản không tới.
Vậy anh đi đâu?
Cô gọi điện thoại cho anh ấy nhưng lại không có người nhận.
Cố Niệm Noãn giống như bị lấy mất hồn phách, kiên trì muốn tới chỗ Cố Hy, Ôn Thiên Ân đành phải dẫn cô đi, vẫn không hề có người nào ở đó.
“Hay anh đưa em trở về trước, sau đó anh tự đi tìm được không? Đàn ông với nhau, cũng dễ nói chuyện hơn chút.”
“Anh thấy tâm trạng Cố Hy hình như không được tốt, tốt xấu gì anh cũng lớn hơn anh ta, cũng coi như là anh cả của anh ta nên sẽ không làm gì anh đâu.”
“Thật vậy không?”
“Đương nhiên, em tin anh, anh có tin tức sẽ gọi điện thoại cho em ngay.”
Anh ta cố gắng trấn an cảm xúc của Cố Niệm Noãn, đưa cô trở về rồi mới đi tìm Gố Hy.
Kết quả, tìm được anh ở một phòng khám nhỏ.
Vết thương phía sau lưng rất nghiêm trọng, nếu đến muộn chút nữa sẽ mất máu quá nhiều dẫn đến truyền máu, anh ấy lại cứ khăng khăng muốn tới đây, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu?” | Anh không tới bệnh viện, mà đứng dậy rời đi.
“Về nhà.”
Cánh môi anh ấy tái nhọt, hơi yếu ớt phun ra hai chữ này.
“Cậu điên rồi, hiện tại phải đến bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nếu… Nếu tôi nằm viện, không giấu được tin tức thì sẽ bị ba mẹ biết. Nếu biết chuyện đêm nay, Niệm Noãn sẽ không thể tiếp tục làm việc. Liên tiếp xảy ra chuyện như thế, mẹ sẽ không chịu nổi.”
“Nhưng mà vết thương của cậu…”
“Không chết được, anh Thiên Ân, tôi không lái được xe, phiền anh đưa tôi về một chút.”
“Đều là anh em cả, khách sáo gì chứ?”