“Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn nên đứng ở bên cạnh ngươi thì hơn”.
Trương Linh Phong nói thẳng: “Tề Hồng Thiên nếu như thực sự chết ở đây, ta không tin dị tộc không có người khác đến cứu giúp!”
“Tiếng tăm của ngươi lớn như thế, ta cảm thấy dị tộc lại càng muốn giết chết ngươi hơn nữa”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trương Linh Phong, lười chẳng thèm đáp lời hắn.
Trong đầu hắn, còn đang quanh quẩn nhớ về bóng dáng của Tư Đồ Hữu.
Tư Đồ Hữu, chắc chắn là ở biển Tam Đế này.
Vì sao lại không xuất hiện?
Bên trong biển Tam Đế.
Cuộc chiến tranh khốc liệt nổ ra trên mặt biển, dưới mặt biển và cả trên bầu trời.
Ngày này, bên trong Tam Thanh tiên vực, rất nhiều người đều cảm nhận được các loại dị tượng trong trời đất như đang ẩn chứa đầy sát khí, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, tràn ra khắp nơi trong Tam Thanh tiên vực.
Cuộc chiến giữa các nhân vật hùng mạnh quả thực là quá đáng sợ.
Biển Tam Đế, ở nơi vô tận sâu thẳm dưới đáy biển.
Ba bóng người đứng trên một hòn đảo nhỏ.
“Không biết Thái Tuế gia có nhìn thấy ta không nữa!”
Tư Đồ Hữu thân mặc kình trang, lầm bầm nói.
“Cái đồ vô dụng này”.
Một nữ tử dáng vẻ thướt tha, gương mặt xinh đẹp rạng ngời đứng bên cạnh hắn ta, trách móc: “Sớm muộn gì cũng làm hỏng việc”.
Nghe thấy lời này, Tư Đồ Hữu lập tức phản bác nói: “Nạp Lan Lăng, ngươi bớt càm ràm đi, lúc đó tình huống nguy cấp, Tề Hồng Thiên kia ra tay quá nhanh, ta nào biết đám người Mạc Xuyên lại phản ứng chậm như thế, hết cách ta mới phải ra tay, chưa kịp để tâm đến cái khác”.
“Nhưng mà Thái Tuế gia có đến tám phần là chưa nhìn thấy, có nhìn thấy thì cũng tưởng là ảo giác”.
Nghe thấy lời này, Bát Thiên Tuế Nạp Lan Lăng gì đó lại càng tức tối nói: “Ngươi nếu như làm lộ chuyện, Thái Tuế gia bước tiếp theo sẽ đi đến tiên vực Thái Thần để tìm chúng ta, tiên vực Thái Thần bây giờ không an toàn, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ngươi cứ đợi Cố vân Kiếm chém ngươi đi!”
Tư Đồ Hữu bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Đứng giữa hai người.
Thần Môn Thất Thiên Tuế Uất Trì Viêm giảng hòa nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải chuyện gì to tát”.
Uất Trì Viêm tiếp tục nói: “Lần này, trái lại là phản ứng của ba bá chủ, khiến ta thấy rất lạ, lúc trước bọn họ không phải là không biết đến sự tồn tại của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc, cũng không đến mức bực bội như thế, cơn giận lần này không hề nhỏ...”.
Nạp Lan Lăng không khỏi nói: “Tiên Đế nhà mình lại bị người ta xúi giục làm phản, có thể không giận không?”
“Nói cũng phải...”.
Uất Trì Viêm cười ha ha nói: “Nếu như tranh thủ cơ hội này, ba bá chủ bắt tay với nhau diệt luôn Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc thì tốt quá”.
“Sợ là hơi khó”, Nạp Lan Lăng nhíu mày nói: “Trong Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc có cả mấy vị Tiên Tôn, nếu thực sự phải liều mạng thì tổn thất bên phía ba bá chủ cũng không nhỏ!”
Uất Trì Viêm gật đầu.
Mà lúc này, Lục Thiên Tuế Tư Đồ Hữu cất lời: “Vậy ba chúng ta cứ đợi không như vậy à? Hay là ngụy trang một chút, đi ra giúp đỡ bọn họ cho rồi?”
“Ngươi đúng là đồ ngốc”.
Nạp Lan Lăng mắng: “Ngươi coi Thái Tuế gia là kẻ ngốc à? Lần trước Cố Vân Kiếm hóa thành Kiếm Lai, suýt chút nữa đã bị nhận ra rồi”.