Chương 982
Còn có lý do khác như con người tự thổi tắt ngọn lửa dương của chính mình vì hoảng sợ, bát tự của người không đủ mạnh….
Thế nên quỷ mới đạt được mục đích.
“Thông thường, nếu ba ngọn lửa dương trên người không bị dập tắt, người đó cũng không sợ ma quỷ thì quỷ và người chẳng có gì khác biệt, người gặp quỷ chỉ như gặp người qua đường nào đó mà thôi.”
Nếu quỷ lợi hại hơn người, quỷ sẽ hại người.
Nếu người lợi hại hơi quỷ, người sẽ áp chế quỷ.
Túc Bảo một năm một mười truyền đạt lại lời của sư phụ.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm lóe lên một tia sáng kỳ lạ, điều này có nghĩa là anh vẫn có thể áp chế quỷ!
Anh không sợ khó, chỉ sợ muốn giết quỷ cũng chẳng có cửa!
“Nhìn kỹ nhé bảo bối ngoan!” Mộc Quy Phàm hơi cúi lưng xuống, hệt như một mũi tên sắc bén sẵn sàng phóng ra.
Dấu chân ngoài cửa lập tức cảnh giác, lùi về sau nửa bước.
Mộc Quy Phàm cười: “Đừng có sợ chứ!”
Dứt lời, anh phóng ra như một mũi tên sắc lẹm rời khỏi dây cung.
Sát khí chất chứa trong đáy mắt anh, anh tung một cước quét tới.
Dưới chân anh vẫn là cảm giác trống trơn như ban nãy, Mộc Quy Phàm biết mình vẫn không chạm vào quỷ hồn.
Sau khi tung một đòn, anh lại rút lui.
Quỷ hồn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mình bị đá một cước, hình như nó rất hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước.
Kết quả, quỷ hồn trông thấy Mộc Quy Phàm bỏ chạy nhanh hơn cả nó….
Hình như quỷ hồn vô cùng tức giận và xấu hổ, lập tức đuổi theo vài bước, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Trường và Túc Bảo trong phòng, nó lại nhanh chóng dừng bước.
Túc Bảo khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nói: “Ba, quỷ hồn nói ba có gan thì đạp thêm cú nữa!”
Mộc Quy Phàm cười lạnh, trong nháy mắt, trước mắt anh không còn là quỷ hồn chỉ có đôi chân nữa, mà là bọn người đã đâm ông nội anh và giết chết ba mẹ anh những năm trước.
Kẻ đó cũng như quỷ hồn này, mắt anh không thể trông thấy, nhưng lại luôn rình mò trong bóng tối để lấy mạng anh.
Sự lạnh lùng trong mắt Mộc Quy Phàm bỗng biến thành giận dữ, anh tung mạnh một quyền như mũi tên phóng khỏi dây cung.
Anh không nhắm vào mục tiêu, mà dựa vào cảm giác!
Bốp….
Tiếng bốp vang lên như nện vào một miếng thịt lợn đã đông lạnh mười năm và vừa mới rã đông.
Mộc Quy Phàm cảm nhận được sự lạnh lẽo và nhớp nháp khó tả trên tay.
Đôi chân kia lùi lại vài bước, hoa trên hành lang rung rinh dẫu lặng gió, ánh đèn nhấp nháy hai lần như bị chập điện.
Mộc Quy Phàm nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt nham hiểm, giọng nói trầm khàn: “Ha…. đánh trúng rồi!”
Đôi chân kia lập tức lao lên trước như thể thấy chết không sờn.