"Nha đầu ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Lúc trước để Mẫn Điệp truyền đến tin tức kinh người như vậy, nếu thật sự có người khi dễ ngươi, sư tỷ nhất định vì ngươi lấy lại công đạo." Tần Ngữ Yên cười mở miệng, giọng điệu ôn nhu giống như đang dỗ dành hài tử.
Mạch tượng của Bạch Vân Tiên bình thường, cũng không giống bộ dáng chịu qua nội thương.
Nhưng tình huống hiện giờ, hoàn toàn khác so với những gì Bạch Vân Tiên đã truyền tin cho Khuynh Vân Tông, Tần Ngữ Yên chỉ có thể bình tĩnh chờ xem diễn biến.
Bạch Vân Tiên trong lòng cười khổ, vẻ mặt nàng áy náy nói: "Ta thật sự là không có cách nào, Huyền Phỉ hắn trúng độc, ta dùng hết biện pháp cũng không thể đem hắn trở về, hiện giờ hắn đã sắp ch.ết, ta nghĩ chỉ có sư phụ mới có thể cứu hắn một mạng, cho nên...... Cho nên mới tự mình bịa đặt nói ra như vậy."
Bạch Vân Tiên nói, làm tất cả mọi người trên đại điện hơi sửng sốt.
Lời này nói ra hoàn toàn bất đồng với những lời bọn họ đã nghe lúc trước!
Trước khi tới, bọn họ đều biết, trong Thích Quốc có người cả gan làm loạn, ý đồ hãm hại Bạch Vân Tiên, nhưng hôm nay từ trong miệng Bạch Vân Tiên nói ra, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!
"Huyền Phỉ? Là ai?" Tần Ngữ Yên cũng có chút phản ứng không kịp.
Trên khuôn mắt trắng nõn nhỏ nhắn của Bạch Vân Tiên lặng yên nổi lên hai mảnh đỏ ửng, nàng có chút ngượng ngùng nói: "Là Nhị hoàng tử Thích Quốc, hiện giờ đã được tân đế tôn là Huyền vương, Huyền vương chiếu cố ta rất nhiều, ta cùng với hắn đã...... đã...... tư định chung thân."
Một đường còn sống, không phải là Huyền vương sao?
Điều này, làm tất cả mọi người có chút trợn tròn đôi mắt.
Nếu không phải Bạch Vân Tiên giáp mặt nói những lời này, bọn họ thật sự là khó mà tin được.
Đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, chỉ vì cứu tình lang của mình, đã giả truyền tin tức trở về, lao sư động chúng, chỉ vì cứu một người nam nhân?
Tầm mắt mọi người làm sắc mặt Bạch Vân Tiên đỏ lên, ngay cả trên mặt Tần Ngữ Yên cũng mất đi ý cười.
"Khụ, Bạch tiểu thư cũng là vì huynh đệ của trẫm mới bày ra hạ sách này, trẫm cũng có trách nhiệm, nếu như các vị tiền bối Khuynh Vân Tông nguyện ý ra tay cứu trị Huyền vương, như vậy trẫm cùng Thích Quốc tất nhiên thâm tạ." Nguyên bộ diễn kịch ca xướng, Mặc Thiển Uyên cũng phụ họa mở miệng.
Nguyên bản cho rằng nàng bị bức bách, lại bị tình chàng ý thiếp thay thế, điều này làm cho trên mặt người Khuynh Vân Tông không có chút ánh sáng. Vì tin tức của Bạch Vân Tiên, bọn họ không chỉ xuất động đại tiểu thư cùng trưởng lão, thậm chí còn mời một ít cao thủ đồng hành, kết quả lại nháo ra một chuyện đáng chê cười như vậy.
Sắc mặt Khương Thần Thanh âm trầm, khóe miệng run rẩy, nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu.
"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, trẫm đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho chư vị, còn thỉnh chư vị dời bước, việc cứu trị Huyền vương, trẫm cũng không có ý miễn cưỡng." Mặc Thiển Uyên cười mở miệng nói.
Tần Ngữ Yên nhìn Bạch Vân Tiên hồi lâu, lúc này mới mở miệng: "Thích Quốc cùng Khuynh Vân Tông ta nếu đã là bằng hữu, chúng ta nếu như đã tới, tự nhiên không có đạo lý thấy ch.ết mà không cứu, chờ sau khi dùng bữa, ta sẽ cùng Khương thúc thúc đi xem Huyền vương."
Mặc Thiển Uyên ra vẻ kinh hỉ nhìn Tần Ngữ Yên, vội vàng gật đầu, lập tức lệnh người an bài người Khuynh Vân Tông tiến đến ăn cơm, mà chính mình thừa dịp trong khoảng thời gian này, đi tới Lâm Uyên Điện.
Mặc Thiển Uyên đã đăng cơ, tự nhiên là dọn ra khỏi tẩm cung Thái tử, nhưng Lâm Uyên Điện vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu, ngoại trừ để nhớ lại hồi ức, cũng là vì để lại nơi này cho Quân Vô Tà có nơi lưu trú ở trong hoàng cung.
Giờ này khắc này, Quân Vô Tà đã tới trong hoàng cung, người Khuynh Vân Tông tới, nàng không thể không cẩn thận, tránh xảy ra vấn đề, ngoài ra càng muốn quan sát thực lực của Khuynh Vân Tông, vì thế nàng tạm thời ngốc tại trong điện Lâm Uyên.