Edit & Dịch: Emily Ton.
Đối Quân Vô Tà mà nói, khái niệm về minh hữu, đóng vai trò như dệt hoa trên gấm, nếu không có cũng không có gì ghê gớm.
Bản thân nàng đã lên kế hoạch tự mình ra tay hết thảy.
Tuy nhiên......
Tiểu Tà Tử...... Đây là xưng hô quái quỷ gì vậy?
Hoa Dao và Kiều Sở nhìn nhau, đều thấy được đáp án ở trong mắt lẫn nhau.
Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, nói: "Chúng ta có thể hợp tác với ngươi, nhưng nếu như sự thành, chúng ta muốn thỉnh ngươi giúp một chút."
"Nói." Quân Vô Tà không có gì ngạc nhiên, Kiều Sở một đường biểu hiện quá mức ân cần, nàng không cảm thấy chỉ gặp mặt một lần, đã đủ khiến Kiều Sở luôn tìm mọi cách bảo vệ nàng.
"Nhị Kiều nói ngươi là một tay luyện chế đan dược, chúng ta muốn thỉnh ngươi hỗ trợ luyện chế một loại đan dược. Phối phương đan dược sẽ do chúng ta cung cấp, tất cả dược liệu cần thiết chúng ta cũng sẽ giúp ngươi gom đủ, ngươi chỉ cần hoàn thành nó là được." Hoa Dao dừng một chút, nói tiếp: "Không cầu ngươi nhất định phải thành công, chỉ hy vọng ngươi có thể làm hết sức. Nếu như có thể luyện thành, tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, chúng ta cũng không bắt buộc."
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, khó trách Kiều Sở lại coi trọng nàng như vậy. Xem ra ngày đó ở khu phố Quỷ Thị, nàng lấy đan dược ra đã khiến Kiều Sở chú ý tới.
Có thể khiến Hoa Dao trịnh trọng mở miệng như thế, đan dược kia nhất định không phải là thứ tầm thường, nhưng nếu Hoa Dao đã nói trắng ra như vậy, nàng vì sao phải cự tuyệt?
Bên cạnh đó, về mặt y thuật và luyện đan, Quân Vô Tà tuyệt đối rất có tự tin.
Chỉ cần là đan dược đã từng được luyện chế thành công trên thế giới này, nàng cũng không tin chính mình luyện không ra!
"Được, ta đáp ứng các ngươi." Quân Vô Tà quyết đoán đáp ứng.
Trên mặt Kiều Sở lập tức lộ ra tươi cười vui sướng, "Tiểu Tà Tử! Ta biết ngươi có đủ nghĩa khí!"
".........." Quân Vô Tà yên lặng nhìn Kiều Sở, đây rõ ràng là một hồi giao dịch, như thế nào lại treo lên cùng với nghĩa khí?
Hoa Dao sớm đã thành thói quen với tính cách cởi mở của Kiều Sở, không có phản ứng gì với gia hỏa này, chỉ tỉ mỉ nói với Quân Vô Tà về tình huống trong Tàng Vân Phong.
Đã ở trong Tàng Vân Phong suốt cả một tháng, Hoa Dao hiểu biết về Tàng Vân Phong còn nhiều hơn cả Bạch Vân Tiên.
Mỗi ngày vào buổi sáng, Kha Tàng Cúc đều ở trong lầu các của mình, không ra khỏi cửa. Buổi chiều, hắn mới tiến hành chỉ đạo cho các đệ tử chính quy của Tàng Vân Phong, và thời gian cũng phi thường ngắn. Mỗi ngày, đa số thời gian hắn đều ở một mình, ngay cả các đệ tử chính quy của Tàng Vân Phong, hắn cũng không có quá nhiều tiếp xúc. Sau khi mặt trời lặn, Kha Tàng Cúc sẽ đi vào gian tầng hầm ngầm này, tìm kiếm những thiếu niên vô tội vừa mới bị đưa vào, tiến hành tr.a tấn cực kỳ tàn ác.
Những thiếu niên bị đưa xuống và giam ở tầng hầm dưới đất, Kha Tàng Cúc chỉ xem như là súc vật dùng để thử nghiệm cho những nghiên cứu của hắn. Lột da cắt xương, thi độc nuôi dược. Mỗi ngày các loại khổ hình đều sẽ được trình diễn ở chỗ này.
Sau khi mặt trời lặn, Tàng Vân Phong tuyệt đối biến thành một địa ngục nhân gian luyện người.
Mà những người bị tr.a tấn ch.ết đi, nửa đêm đều sẽ bị đệ tử Tàng Vân Phong kéo dài và chôn vùi trên những thảm cỏ, trở thành phân bón để tẩm bổ thảo dược.
Đệ tử vào Tàng Vân Phong, trừ phi có thể trở thành đệ tử thủ hạ chân chính của Kha Tàng Cúc, nếu không cho đến khi bọn họ ch.ết đi, bọn họ cũng không có cơ hội bước ra nửa bước khỏi Tàng Vân Phong.
Một khắc kia khi bọn họ tiến vào Tàng Vân Phong, đã chú định không còn tồn tại con đường rời đi.
Quân Vô Tà lẳng lặng nghe Hoa Dao nói, con ngươi quạnh quẽ hơi buông xuống. Trầm mặc một lát, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Dao và nói: "Ngươi có thể khống chế cốt cách, thay đổi thân hình và dung mạo của mình sao?"
Hoa Dao hơi sửng sốt, trong lòng mơ hồ đã nhận ra điều gì, nhưng cũng không dám xác định, chỉ có thể gật gật đầu.