Mộ Thần gần như theo bản năng mà nhìn về phía "Kha Tàng Cúc", "Kha Tàng Cúc" chính là người thân cận của Tần Nhạc, nếu lời nói này truyền tới tai Tần Nhạc, vậy thì tiểu thiếu niên này xong rồi.
Nhưng bất ngờ chính là "Kha Tàng Cúc" không hề có phản ứng, giống như chuyện mà Quân Vô Tà nói không hề liên quan một chút nào.
"Ngươi không muốn sao? Không muốn báo thù cho cha ngươi sao? Không muốn phá hủy cái đã... trong xương cốt của Khuynh Vân Tông?"
Quân Vô Tà nhìn Mộ Thần mà nói.
Mộ Thần quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Ngươi là người của Quân gia sao?"
"Phải."
Cuối cùng Mộ Thần cũng hiểu được vì sao Quân Vô Tà lại có ý giết Khuynh Vân Tông lớn như vậy, Tần Ngữ Yên và Khương Thành Thanh ch.ết ở Khuynh Vân Tông sớm đã truyền ra, mặc dù Tần Nhạc vẫn chưa trả thù Thích quốc, thế nhưng với tính cách của Tần Nhạc, Thích quốc nhất định sẽ gặp hoạ.
Quân Vô Tà đối phó với Khuynh Vân Tông, nhất định là vì muốn bảo vệ người của Quân gia.
"Lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi, nếu như lai lịch của ngươi bị Tần Nhạc biết, ngươi sẽ không xuống được Vân Sơn này."
Mộ Thần khẽ nhíu mày, hắn chưa từng có thái độ thù địch với Quân Vô Tà, giống như lời Quân Vô Tà nói, hắn có ý thù hận với Tần Nhạc, từ trước đến giờ vẫn không bằng nàng.
Quân Vô Tà hơi nhún vai, nói: "Nếu ta dám đến lại không kiêng nể gì, không phải Khuynh Vân Tông diệt vong thì là ta ch.ết, mà ta tin rằng, cuối cùng nhất định là ta sống mà rời khỏi Vân Sơn."
Gia gia và tiểu thúc vẫn đang chờ nàng ở Lân Vương phủ, nàng tuyệt đối sẽ không thua, cũng không thể thua!
"Quan hệ của Kha Tàng Cúc và Tần Nhạc rất tốt, ngươi không sợ hắn ra tay với ngươi sao?"
Ý của Mộ Thần hướng về phía "Kha Tàng Cúc" vẫn trầm mặc một bên, "Kha Tàng Cúc" hiện tại cho hắn cảm giác rất khác, nhưng bản chất, "Kha Tàng Cúc" và Tần Nhạc đều là cá mè một lứa (1).
Hắn không biết, vì sao Quân Vô Tà có thể không hề cố kỵ nói ra toàn bộ trước mặt "Kha Tàng Cúc", mà vì sao "Kha Tàng Cúc" lại không hề phản ứng.
Ánh mắt của Quân Vô Tà hơi lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Người ch.ết sẽ không ra tay với ta."
Mộ Thần ngốc ngốc nhìn Quân Vô Tà, không rõ lời này của nàng ta có ý gì.
"Thật sự xin lỗi, ta không phải là Kha Tàng Cúc trong miệng ngươi."
Hoa Dao bỗng nhiên mở miệng, hắn bắt đầu nhấc ống tay áo lên, không có sự che phủ của ống tay áo, hai tay chưa hề có thay đổi gì bỗng nhiên phơi bày trước mắt Mộ Thần, làn da trơn mịn xưa nay và phần tay thô ráp hoàn toàn tương phản, sự tương phản rõ ràng kia khiến người ta liếc qua đã thấy ngay!
Mộ Thần mở to hai mắt nhìn, khó mà tin được mọi thứ đang nhìn thấy ngay trước mắt.
"Ngươi không phải Kha Tàng Cúc?"
Giọng của Mộ Thần đã thay đổi, mặc dù hắn và Kha Tàng Cúc thường không giao thiệp, nhưng hắn đã ghi nhớ khuôn mặt của người xấu trong tâm, người đang đứng trước mặt này, cho dù vẻ ngoài vẫn có dáng người giống Kha Tàng Cúc y như đúc, không chỉ nói Mộ Thần, chỉ sợ cho dù Tần Nhạc đứng ở đây cũng tuyệt đối không tìm được điểm khác biệt.
"Không phải."
Hoa Dao gật đầu.
"Điều này sao lại có thể? Thuật dịch dung trên thế gian hoàn toàn không thể bắt chước hoàn toàn vẻ ngoài của một người!"
Dù thế nào Mộ Thần cũng không thể tin mọi thứ đang nhìn thấy trước mắt, người đứng trước mắt này quả thực chính là một khuôn mẫu được đúc ra của Kha Tàng Cúc, thuật dịch dung kỳ diệu cũng không thể đạt được hiệu quả thiên y vô phùng (2) như vậy!
"Nếu là như thế này thì sao?"
Quân Vô Tà nhìn thoáng qua Hoa Dao, Hoa Dao rất tự giác vươn tay ra, ngón tay rõ ràng khớp xương trong nháy mắt trở nên dài thêm nửa ngón, khi Mộ Thần đang nghẹn họng nhìn chằm chằm đã nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
Mộ Thần sửng sốt hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hắn chưa bao giờ gặp qua người có thể tùy ý thay đổi xương cốt.
"Nếu ngươi giả trang, vậy Kha Tàng Cúc thật sự đang ở đâu?" Mộ Thần nói.
Quân Vô Tà khẽ nâng mắt, giọng điệu vân đạm phong khinh (3) mà nói: "Đã ch.ết."
***
(1) Cá mè một lứa: Cùng một đội, cùng một nhóm.
(2) Thiên y vô phùng: Không chê vào đâu được.
(3) Vân đạm phong khinh: Điềm đạm, nhàn nhã, không màng đến những điều gì khác.