“Mà những người kia vì tìm thấy lăng tẩm của Tà đế, phải mang theo cái tên bị nguyền rủa, sau khi ch.ết cũng không thể an nghỉ, bọn họ bị xử tử lăng trì, linh hồn bị đập tan triệt để, người nhà của bọn họ cũng vì chuyện này mà bị giết ch.ết, không một ai may mắn tránh khỏi.” Kiều Sở đang nói bỗng nhiên bật cười, hắn cười ra nước mắt, nhìn Quân Vô Tà.
“Ngươi nói xem, những người đó sao lại ngu xuẩn như vậy, biết rõ lăng mộ không thể đụng được, nhưng bởi vì ngu xuẩn đã hại ch.ết chính mình, cũng hại ch.ết người thân của mình. Mười hai điện muốn có kho báu của Tà đế mà lại không muốn mang tiếng xấu, liền tìm mấy người bọn họ đến chịu tội thay. Sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy.”
Quân Vô Tà lẳng lặng lắng nghe, Kiều Sở vừa cười, những giọt nước mắt trong khóe mắt lăn xuống.
“Nếu năm đó không có sư phụ ra tay, cứu lấy mấy người chúng ta, chỉ sợ chúng ta cũng sống không nổi nữa, sư phụ dẫn theo chúng ta chạy trốn đến Hạ Tam Giới này, người dạy chúng ta tu luyện linh lực, bảo chúng ta giấu tài, thực ra từ giây phút người thân chúng ta bị diệt đó, mấy người chúng ta cũng đã sinh vô khả luyến, điều duy nhất khiến chúng ta cố gắng tiếp tục chính là để trả thù mười hai điện! Sở dĩ sư phụ không để chúng ta ra tay với những học trò của học viện Phượng Thê là vì không muốn chúng ta khiến người khác quá chú ý, để tránh dẫn đến họa sát sinh, cho nên Tiểu Tà Tử, ngươi đừng trách ông ấy, nếu như không có ông ấy, chúng ta đã sớm ch.ết rồi.” Kiều Sở lau mặt, nén nỗi buồn trong lòng xuống.
Hắn mở vết thương của mình ra cho Quân Vô Tà xem, chính là không hy vọng nàng có thành kiến gì đối với Yến Bất Quy.
Môi hở răng lạnh, hắn hy vọng bọn họ có thể tốt hơn.
Quân Vô Tà hơi híp mắt lại, đột nhiên, nàng đi ra phía ngoài cửa.
Yến Bất Quy trông thấy Quân Vô Tà tự ý đi về phía ông ta, nở một nụ cười dưới đáy mắt.
Quân Vô Tà đứng trước mặt Yến Bất Quy, giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
“Sư phụ.”
“Ôi.”
Yến Bất Quy không hèn nhát, mà là đang bảo toàn tính mạng cho Kiều Sở bọn họ, mặc dù cách của ông ta có chút cực đoan, nhưng cũng là thật tâm thật ý.
Năm đó Yến Bất Quy dẫn theo bốn đứa trẻ còn sống sót, một mạch chạy trốn đến Hạ Tam Giới, trong thời gian đó tinh lực đã trải qua bao nhiêu sự truy sát và gặp đau khổ, Quân Vô Tà không cần nghĩ cũng biết.
Tiếng gọi “sư phụ” này khiến cho tâm trạng đám người Hoa Dao vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi Quân Vô Tà vì để bảo vệ Dung Nhã mà ra tay, tình nghĩa này, sớm đã làm cho nội tâm của những thiếu niên luôn nhẫn nhục sống tạm bợ kia lay động.
“Ôi, đã gọi là sư phụ, như vậy sau này ngươi cần phải nghe lời của sư phụ? Chuyện như hôm nay...” Trong lòng Yến Bất Quy rất vui, đang định dặn dò tiểu đồ đệ một chút về “đạo sinh tồn” ở học viện Phượng Thê, vậy mà Quân Vô Tà đã mở miệng nói.
“Sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ta vẫn sẽ động thủ như thế.”
Yến Bất Quy sững sờ một hồi.
“Tấm lòng khổ cực của sư phụ, đệ tử hiểu rõ, nhưng...” Ánh mắt kiên định của Quân Vô Tà, dù cho chấp nhận nhân phẩm của Yến Bất Quy, nhưng nàng xử lý những việc này, quả thực có hơi quá khích.
“Sau này những chuyện này, xin giao cho đệ tử xử lý.” Quân Vô Tà nói.
Có qua có lại, đã bái sư rồi, suốt đời nàng không cho phép sư phụ và các sư huynh đệ của mình bị người khác làm nhục.
Yến Bất Quy đã mở miệng rồi, nhưng không thể nói được gì.
Trái lại trên mặt đám người họ Kiều đã sớm kìm nén nụ cười đến tức ruột, chỉ mong sao Quân Vô Tà có thể trừng trị những đứa trẻ không biết sống ch.ết đó tốt một chút.
Vốn dĩ mấy thiếu niên đối với Yến Bất Quy là nói gì nghe nấy vẫn chưa ý thức được, sau khi thêm Quân Vô Tà vào, tác phong hành sự của bọn họ sẽ thay đổi bao nhiêu, mà trong sáu người của Phong Vân Tam Giới trong tương lai không lâu sau đó giờ đã tụ năm người.