Thế nhưng...
Xếp hàng cả một ngày, năm người cũng chưa chạm được đến cửa học viện Phong Hoa kia, giữa đội quân hùng dũng đó Quân Vô Tà quả quyết rời đi, lui sang một bên. Khi trời tối học viện Phong Hoa sẽ tạm dừng việc nhận học viên, đợi sáng hôm sau mới lại tiếp tục. Thấy mặt trời đang dần xuống núi Quân Vô Tà hiểu ra bọn họ đã chẳng còn chút hi vọng nào rồi.
Chính vào lúc màn đêm đang buông xuống ấy, một đám người mặc áo trắng viền xanh từ học viện Phong Hoa đi ra, đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dung mạo chính trực, hai mắt sáng ngời, theo sau đều là những thiếu niên mười tám mười chín tuổi, người nào cũng đeo một miếng ngọc có khắc hình ngôi sao trước ngực.
Thấy đám người bước ra từ học viện Phong Hoa, những thiếu niên xếp hàng cả một ngày lập tức sốc lại tinh thần.
“Khuynh Vân Tông, Mộ Thần trưởng lão đang ở đâu?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi thị vệ đang canh gác trước cửa học viện Phong Hoa.
Tên thị vệ nói thầm vài câu với người đàn ông sau đó chỉ thấy vị đó khẽ nhíu đôi lông mày lưỡi mác, mặt lộ rõ vẻ thất vọng, thở dài một tiếng rồi dẫn người quay trở vào học viện Phong Hoa.
Phi Yên mang gương mặt bất phân nam nữ đó lặng lẽ theo dõi tình hình, hắn nhìn quanh một vòng đám người kia rồi đi vội đi đến gốc cây đợi người cùng Quân Vô Tà.
“Xem ra sợi dây dài mà Tiểu Tà Tử để lại không chỉ là ngân lượng, mà còn là một vụ hời lớn.” Phi Yên dựa vào thân cây cười tít mắt.
“Nghe ngóng được gì không?” Kiều Sở vội vã hỏi.
Phi Yên không thừa nước đục thả câu, thẳng thừng trả lời: “Người vừa đi ra là thầy hướng dẫn của khoa khí linh. Viện trưởng của học viện Phong Hoa có một người con trai, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối nhiều bệnh tật, mỗi ngày đều ngâm mình trong thùng thuốc, viện trưởng đã tốn không ít ngân lượng mới có thể duy trì mạng sống cho hắn đến tận bây giờ. Bởi vì trước đây vị công tử đó cơ thể rất yếu, không đi được đường xa nên viện trưởng chỉ có thể để vị đó ở nhà dưỡng bệnh. Đến nay thân thể mới được điều dưỡng khỏe lên một chút, đang chuẩn bị đến Khuynh Vân Tông tìm Tần Nhạc chữa trị, nhưng thật không ngờ Khuynh Vân Tông lại biến mất! Vừa rồi chắc người đó nghe nói Mộ Thần của Khuynh Vân Tông xuất hiện mới vội vội vàng vàng đi ra, tiếc là...”
Phi Yên cười rất tươi, chỉ cần ở trong đám đông thôi hắn cũng có thể moi ra thông tin mà bản thân muốn biết.
“Ngươi nói xem, lỡ như viện trưởng của học viện Phong Hoa biết thủ phạm phá hủy Khuynh Vân Tông hôm nay đang định vào học viện của ông ta, có phải sẽ sai người đánh ch.ết chúng ta không?” Kiều Sở - người chỉ muốn thiên hạ đại loạn - cười nói.
Khuynh Vân Tông cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nếu như muốn Tần Nhạc ra tay, cũng phải để ông ta lột một lớp da đã.
“Ta đoán là có, có điều ta và Tiểu Nhã chắc chắn sẽ không sao, các ngươi thì...” Phi Yên cười vô cùng xấu xa.
Kể ra thì vị công tử nhà viện trưởng số cũng đen, sống ngần ấy năm cơ thể phát triển cũng không được tốt, thôi thì cứ ở chỗ Khuynh Vân Tông vừa mới bị Quân Vô Tà phá hỏng mà dưỡng bệnh là được rồi.
Tiếc là cũng muộn rồi.
“Nghe nói hôm nay viện trưởng mời thần y thiên hạ đến học viện Phong Hoa chữa trị cho con trai ông ta, cũng không biết có mời được không.” Phi Yên gãi gãi cằm.
Phi Yên vừa dứt lời, ba người kia cũng gần như cùng lúc nhìn sang Quân Vô Tà.
Thần y?
Người bên cạnh bọn họ chẳng phải chính là thần y giấu tài hay sao?
Sau khi tận mắt nhìn thấy Quân Vô Tà chữa trị cho Kiều Sở và Hoa Dao, bọn họ đã phục sát đất y thuật của Quân Vô Tà rồi.
Quân Vô Tà ngẩng cao đầu, gần như không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, quay đầu đi về phía nhà trọ nơi bọn họ đặt lúc mới đến.
“Về thôi.”
Được thôi, coi như chưa từng có ý nghĩ này đi!