“Ninh Hinh, mọi người làm sao vậy?” Lộ Uy Kiệt tỏ vẻ quan tâm bước tới hỏi nhưng bị Ninh Hinh đẩy ra.
“Ta phải quay về.” Ninh Hinh cương quyết nói. Rồi chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Lộ Uy Kiệt, cứ thế đưa Doãn Ngôn chạy đi.
Lộ Uy Kiệt và đám thiếu niên kia hết sức hoang mang, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một nhóm thiếu niên bên cạnh vẫn hỏi: “Ninh sư tỷ như vậy là sao? Lần đi săn linh thú này vẫn chưa kết thúc, tại sao lại vội vã bỏ đi như vậy. Tỷ ấy đã nói chúng ta ở đây chờ đám người kia ch.ết hết rồi đi nhặt đồ mà?”
Lộ Uy Kiệt khẽ giật giật mép, mặt mày vẫn còn sa xẩm vì vị Ninh Hinh đẩy ra.
“Tỷ ấy muốn đi thì cứ để tỷ ấy đi, chúng ta tiếp tục chờ ở đây.” Lộ Uy Kiệt nóivới giọng đầy bất mãn.
Phía bên kia, linh thú cấp lãnh chủ đang bị người của Quân Vô Tà bao vây.
Nó da dày thịt béo, da lông che chắn hết mọi công kích bên ngoài, nhưng vẫn không chịu được trận đạn bom này, cơn giận dữ ban đầu dần thay thế bằng sự đau đớn, khi không thể chịu đựng được nữa, linh thú cấp lãnh chủ lập tức đổi hướng, quay ngược hướng bỏ chạy về phía đám Long Kỳ.
Linh thú cấp lãnh chủ đột nhiên “bỏ chạy” làm cho cả đội quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu của Kiều Sở ngẩn ngơ, tất cả đểu nhìn theo con vật to lớn gào thét bỏ đi, mọi linh lực cố gắng tạo ra vẫn còn đang xoay vòng trong lòng bàn tay.
“Sao nó lại bỏ chạy như vậy?” Kiều Sở thật tình không hiểu nổi logic của linh thú cấp lãnh chủ.
“Linh thú cấp lãnh chủ cũng có trí thông minh nhất định, chúng sẽ không tùy tiện mà đổ máu với kẻ địch, nếu như không phải là trận chiến sinh tử thì chúng cũng hiểu là cần phải suy xét đến thời thế.” Phạm Cẩm tham gia trận chiến sau cùng bây giờ mới thở hổn hển nói. Ánh mắt lặng lẽ nhìn Hoa Kiều và đám tùy tùng trên người ngập tràn linh khí tử sắc, vô cùng ngạc nhiên.
Hắn không dám tin rằng bản thân đã sống cùng với bốn tử linh rất nhiều ngày qua.
Đây có thể là cường giả tử linh vẫn được lưu truyền.
Linh thú cấp lãnh chủ đã bỏ đi nhưng không làm cho Quân Vô Tà lơi là cảnh giác, nàng quay sang nói với Dạ Sát đang đứng bên cạnh: “Hãy cảnh giác.”
Bóng dáng Dạ Sát vừa rời đi lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Quân Vô Tà cưỡi trên lưng hắc thú đi tới chỗ của Long Kỳ cùng thủ hạ đang ở.
Khi bọn Long Kỳ nhìn thấy Quân Vô Tà tới lập tức quỳ một gối xuống, vết thương trên người đã đỡ hơn nhiều, họ đang chuẩn bị tham gia chiến đấu thì trận chiến đã kết thúc.
Vinh Hằng cùng hai đệ tử cung kính lùi sang một bên, trong lòng đã phỏng đoán về thân phận của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không để ý đến đám người của Long Kỳ đang quỳ gối hành lễ với mình mà hướng thẳng đến chỗ binh sĩ đang bị vết thương trông như sắp đứt lìa trên vai, nàng từ trên lưng hắc thú bước xuống, cúi người kiểm tr.a vết thương cho hắn ta.
Binh sĩ bị thương kia vừa nhìn thấy Quân Vô Tà thì mọi đau đớn như liền tan biến, cố gắng hết sức lực để đứng dậy.
“Thuộc hạ đã từng gặpđại tiểu thư, xinđại tiểu thư thứ lỗi cho thủ hạ không kịp thời hành lễ.”
Có tiếng xôn xao, thì thào.
Thanh kiếm trên tay Phạm Cẩm rơi xuống đất.
Còn Kiều Sở và Phi Yên cũng há hốc miệng, mắt tròn mắt dẹt nhìn thần sắc lạnh lùng của Quân Vô Tà.
“Đại… đại…đại tiểu thư…đại tiểu thư của Thụy Lân quân.”
Đầu ócPhạm Cẩm không ngừng vang lên những chữ đó, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Quân Tà là nữ nhi?
Quân Tà là nữ nhi.
Nàng ấy quả nhiên là đại tiểu thư của Thụy Lân Quân.
Lân Vương phủ… Quân gia… Quân Tà.
Phạm Cẩm bắt đầu run rẩy toàn thân.