Mà lúc này.
Trên biển Tam Đế.
Trong một hòn đảo nhỏ hoang vu.
Huyền đại sư ngồi khoanh chân trên đất, không khỏi nhướn mày nói: “Khứu giác nhạy bén vậy à? Có phải là mình đã đối xử quá tốt với hắn rồi không?”
“Còn nói gì mà người bạn bị thương? Ha ha, quỷ mới tin, muốn gặp ta, không có cửa đâu!”
“Năm đó ngươi là Thần Đế, nhưng bây giờ ngươi còn chẳng phải là Tiên Đế, ta còn không tranh thủ chơi chết ngươi à?”
Ho nhẹ vài tiếng, Huyền đại sư lại tự lầm bầm: “Kỳ thực, ta cũng không phải là đang chơi ngươi, ta bây giờ đang che giấu bản thân, hành sự kín đáo, nếu không thì không câu được con cá lớn bên dị tộc, vậy chẳng phải lãng phí mấy năm này ta âm thầm bày binh bố trận bên trong Tam Thanh tiên vực à!”
“Tiện thể, chơi đùa với ngươi... he he he... ha ha ha ha...”.
Huyền đại sư vén lại nụ cười của mình, tiếp tục giữ ánh mắt bình tĩnh nói: “Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc... Tam Thanh tiên vực... mười hai đại tiên vực...”.
...
Một bên khác.
Tần Ninh quay lại trên hòn đảo nhỏ.
“Siêu cấp Đại Hoàn Đan...”.
Tần Ninh cầm viên siêu cấp Đại Hoàn Đan trên tay, cẩn thận nhìn ngó đánh giá nó mấy canh giờ, thậm chí còn cấu xuống một ít bã thuốc, cẩn thận nhấm nháp”.
“Cách làm khác nhau... cũng không chắc chắn, với sự hiểu biết của mình về bọn họ, có lẽ đã thay đổi cách làm rồi”.
Mà bên cạnh Tần Ninh.
Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, bốn người đều khoanh chân ngồi đó, mắt dán lên người Tần Ninh nhìn nửa ngày.
“Sư phụ làm sao vậy?”
“Không biết...”.
Thời Thanh Trúc cuối cùng hết nhịn nổi, lên tiếng hỏi: “Tần Ninh, chàng làm sao vậy?”
Mãi cho đến giờ phút này, Tần Ninh mới bừng tỉnh nhìn về phía bốn người kia, lại nhìn lên sắc trời đã tối om, không khỏi nói: “Huyền đại sư, có thể là đệ đệ của ta”.
Tần Ninh chính là cái kiểu người không dọa chết người ta thì sẽ không thôi.
Lời này vừa nói ra.
Cả bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch đều ngây ra như phỗng.
Đệ đệ của Tần Ninh?
“Đợi chút!”
Diệp Nam Hiên lập tức nói: “Sư phụ, người hãy nói cho rõ ràng trước, là đệ đệ của Hồn Vô Ngân chuyển thế đời thứ 9, hay là đệ đệ của người khi người còn ở Thương Mang Vân Giới?”
Tần Ninh trong một thoáng cảm thấy không biết phải trả lời thế nào.
Từ từ, Tần Ninh từ tốn giải đáp.
“Đợi sau này, các ngươi sẽ gặp được bọn họ, ta nói qua với các ngươi trước về chuyện này một chút thôi”.
“Phụ thân ta là Vô Thượng Thần Đế, tổng cộng có chín vị phu nhân”.
Tần Ninh từ tốn kể lại: “Đại phu nhân, Mạnh Tử Mặc, sinh được một người con trai, tên là Mục Huyền Thần, là lão ngũ của nhà họ Mục!”
“Nhị phu nhân, Tần Mộng Dao, Băng Hoàng Thần Đế, cũng chính là mẹ của ta, sinh ra ta, đặt tên là Tần Ninh”.
Diệp Nam Hiên gãi đầu nói: “Sư phụ, người sao lại không tên là Mục Ninh?”
Tần Ninh cười nói: “Chuyện này nói ra dài dòng, năm đó lúc ta được sinh ra, phụ thân ta bị người ta đuổi giết, mẹ ta vì không muốn gây sự chú ý nên đặt tên cho ta theo họ của bà ấy, lấy tên là Tần Ninh, nhiều năm nay, mọi người cũng đã gọi quen miệng rồi, nên vẫn chưa từng thay đổi”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tam phu nhân, Diệp Tuyết Kỳ, sinh được một người con trai, lấy tên là Mục Thiên Diễm, là lục đệ của ta!”
“Tứ phu nhân, Tiêu Doãn Nhi, sinh được một người con gái, tên là Mục Vũ Đạm, đứng hàng thứ hai, là nhị muội của ta”.
“Ngũ phu nhân Vương Tâm Nhã, sinh được một người con gái, tên là Mục Sơ Tuyết, đứng hàng thứ tám, là bát muội của ta...”.