Chương 2720
“Được rồi, cô cứ từ từ đấu tranh, dù sao cũng không có ai có thể thay đổi sự thật rằng tôi và Gia Huy đang ở bên nhau. Tôi đã ngủ với anh ấy rồi! Cô nhìn thấy dấu vết trên cơ thể tôi rồi đấy, bây giờ nó đã mờ đi rất nhiều. Cô không biết đâu, khi tôi vừa thức dậy thì những vết đỏ đã đan xen chằng chịt, chậc chậc… “
Tạ Quế Anh xắn tay áo và kéo cổ áo xuống, làm lộ ra những dấu vết mờ nhạt bên trong.
Đó là… bằng chứng để lại sau khi ân ái.
Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tỉnh thần và biết trước rằng Tạ Quế Anh chắc chăn sẽ khiến mình tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng khi cô ta nhắc đến chuyện này một lần nữa, tất cả sự phòng thủ trong lòng cô đều tan rã.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt, vết thương lại rớm máu nhuộm đỏ lên băng gạc màu trắng tạo thành một mảng tương phản rõ nét.
“Người đàn ông tôi đã từng dùng, cô dùng có tốt không?”
“Cái gì?”
“Tất cả các kỹ năng trên giường của người đàn ông này đều do tôi chỉ dạy đấy. Người đi trước trồng cây, người đến sau liền tận dụng bóng mát. Cô thật sự đã lựa được một món hời! Còn nữa, người đàn ông mà cô có được là thứ mà tôi đã chơi đến chán và cũng không cần nữa. Nếu cô cảm thấy quý trọng thì cứ mang ởi đi. Xung quanh tôi không thiếu đàn ông, cũng không thiếu tình yêu, có rất nhiều người cầu hôn xuất SE ˆ “Tôi không thiếu tình yêu, cũng không thiếu người ân ái. Không giống như cô, dường như cô thiếu tất cả. Cô phải phụ thuộc vào người khác, ra khỏi bệnh viện tâm thần thì liền chuyển đến nhà họ Cố. Cô có nơi nào để sinh sống ổn định không? Mọi thứ mà bây giờ cô có được đều là Cố Gia Huy đưa cho cô. Tôi có thể rời khỏi Cố Gia Huy, còn cô có thể rời đi được không?
“Nếu cô rời đi thì có ai biết đến cô không? Gô cso thể sống tốt sao? Cô còn có thể cười đến cùng, có thể sống tự do tự tại sao?”
“Cố… Hứa Minh Tâm, cô thật quá đáng!”
Tạ Quế Anh không ngờ miệng lưỡi của Hứa Minh Tâm lại khéo léo như vậy, từng câu từng chữ cứ như đang chèn ép nơi cuống họng mà cô ta lại không tìm được từ nào để phản bác.
Tạ Quế Anh tức giận mà giơ tay lên cao, trong lúc phân nộ định tát cô một bạt tai, nhưng nào ngờ Hứa Minh Tâm đã đề phòng từ trước, cô siết chặt tay của Tạ Quế Anh và trở tay tát thẳng xuống.
Cái tát này rất nặng nề, tiếng động cũng rất lớn làm dấy lên sự quan tâm của những người qua đường.
Tạ Quế Anh che miệng, mở to mắt không thể tin nổi mà nhìn cô.
“Cô… Cô đánh tôi, cô không sợ Cố Gia Huy…”
“Vậy cô cứ bảo Cố Gia Huy đến tìm tôi! Tôi đánh thì đã sao? Cô có tư cách gì mà khoe khoang kiêu ngạo trước mặt tôi, cô muốn khiến cho tôi đau buồn sao, tỉnh lại đi! Tôi đã cho cô mặt mũi, nhưng chính cô lại không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách tôi dạy cho cô cách nhìn nhận thực tết”
“Tạ Quế Anh, tôi cảnh cáo cô, đừng đi quá xa, tôi không dễ bắt nạt như cô tưởng đâu!”
Cô lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Trước đây khi còn đến trường thì cô chỉ đi giày đế bệt.
Sau đó cô đã cùng Cố Gia Huy tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau và từ từ học được cách đi giày cao gót.
Đế xuồng, gót dày, gót nhọn…
Từ một cô gái nhỏ bé khù khờ, thiếu hiểu biết và lúc nào cũng cần được che chở, cô đã từng bước trưởng thành, trở thành một người phụ nữ có thể tự lập.
Bất cứ ai bắt nạt cô hoặc làm tổn thương gia đình cô thì cô sẽ không bao giờ nhẹ nhàng với bọn họ.
Cô bước trên đôi giày cao gót và dần biến mất khỏi tâm mắt của Tạ Quế Anh.
Hứa Minh Tâm trở về nhà họ Quý, mở ra tin tức xem thì thấy tin cô đã tát Tạ Quế Anh.
Đám nhà báo thêm thắt tình tiết và phóng đại sự thật để viết ra một tin tức rất lộn xộn.
Nói rằng cô bắt nạt, độc đoán và ghen tị vì Tạ Quế Anh và Cố Gia Huy thân thiết với nhau.