Những Người Dọn Dẹp đến rất nhanh, trong vòng gần một giờ, Lâm Chính đã nhận được tin họ đến.
Lâm Chính không dám do dự, dẫn các cao thủ của liên minh Thanh Huyền ra cổng chờ sẵn.
Một số lượng lớn cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã đề cao cảnh giác và tập trung ở hai bên cổng.
Gió bụi cuồn cuộn, trên chân trời xa xa, một đoàn người mặc áo vàng đang lao về phía bọn họ. Những người này giống như mây đen trước cơn bão, khiến người ta khó thở.
Mọi người trong liên minh Thanh Huyền nhìn thấy cảnh này thì đều thót tim.
Từ khoảng cách xa như vậy mà họ đều có thể cảm nhận được áp lực từ những kẻ đang tới, uy lực đó đội duy trì trật tự còn lâu mới có được.
"Đây chính là những Người Dọn Dẹp sao?"
Nam Ly thành chủ thở ra một hơi lạnh: “Tôi cảm giác ngay cả một chiêu của đối phương tôi cũng không đỡ nổi”.
"Đừng quá coi thường bản thân, binh đến thì tướng chặn, lũ đến thì đắp đê, đừng sợ”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định mà sâu thẳm, như không thể có mưa gió bão bùng nào có thể lay chuyển được anh.
Nhìn thấy Lâm Chính như vậy, những người đang lo sợ cũng trở nên yên tâm hơn vài phần.
Khi đội quân áo vàng càng ngày càng tiến gần, một loại sát khí trang nghiêm tràn ngập không khí.
Những Người Dọn Dẹp cuối cùng đã đến cổng liên minh Thanh Huyền, họ dừng lại và nhìn mọi người có mặt bằng ánh mắt thờ ơ, như thể đang nhìn một nhóm những kẻ đã được định sẵn hôm nay sẽ bị xóa sổ.
Người của liên minh Thanh Huyền cảm thấy như thể họ đang đối mặt với những người khổng lồ, những ngọn núi nối tiếp nhau không thể vượt qua và không thể thách thức ...
"Lâm thần y là ai?"
Thủ lĩnh của đoàn quân áo vàng lạnh lùng hỏi.
"Là tôi, còn ông là Người Dọn Dẹp?"
Lâm Chính tiến lên một bước, bình tĩnh nói.
"Cũng khá dũng cảm, người bình thường dù không biết tôi là ai, nhưng nhìn một cái cũng sẽ sợ chết khiếp. Họ sẽ khuất phục trước sức mạnh của tôi, nhưng cậu vẫn có thể đứng vững như vậy. Xem ra đúng là kẻ có tố chất tạo phản”.
Người Dọn Dẹp quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới rồi cười nhạt.
"Tạo phản?"
Lâm Chính cau mày: "Tạo phản với ai? Tạo phản như thế nào?"
"Tất nhiên là tạo phản với Đại hội rồi”.
"Tôi trở thành thành viên của Đại hội khi nào?"
"Sinh ra ở mảnh đất này, lớn lên ở mảnh đất này thì đương nhiên phải chịu sự ràng buộc của Đại hội, chịu sự quản lý của Đại hội, không tuân lệnh tức là tạo phản!"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
“Vậy thì các người đúng là đang tự mình đa tình rồi!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Hỗn xược!"
“Muốn chết hả!"
“Không biết sống chết là gì!"
“Giờ các người chỉ có đường chết!"
Những người hộ vệ mặc áo giáp vàng phía sau đều gầm lên giận dữ.
Những tiếng gầm như sấm sét, kinh khủng đến mức khiến nhiều người trong liên minh Thanh Huyền nghe thấy liền run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt quỳ sụp xuống.
Khoảng cách về thực lực giữa hai bên là quá lớn.
Mặc dù Đội Dọn Dẹp này chỉ có mười người, nhưng dù vậy, mười người này cũng đủ để quét sạch toàn bộ liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính từng tung hoành ngang dọc, nhưng chưa từng gặp qua cao thủ nào mạnh tới như vậy!
Chẳng trách những kẻ này dám để Thu Tẩm Nhiễm tới liên minh Thanh Huyền yêu cầu anh tiếp nhận xét xử, với thực lực này thì bọn họ tự tin là có lý do.
"Lâm thần y, tôi niệm tình cho sự ngu dốt và thiếu hiểu biết của cậu, cho nên tôi sẽ rất nhân từ cho cậu một cơ hội cuối. Hãy nhớ rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không trân trọng, cậu sẽ không còn đường lui. Hiện tại, lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận tội cho tôi, như vậy cậu mới có thể sống sót, biết chưa?"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
Giọng nói lạnh lùng nghe như một lời phán quyết.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu.
Người Dọn Dẹp có lẽ đã đoán trước tình huống này, ông ta lập tức giơ tay lên.
"Chuẩn bị!"