Vân Tử Sam còn tưởng Tiêu Lãng tâng bốc mình, mặt càng đỏ hơn, đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Vân Tử Sam quay đầu, yêu kiều cười nói:
- Ta về cung đây, hãy nhớ là ngươi thiếu ta một nhân tình.
Tiêu Lãng thầm kinh thán:
- Cô nàng này mới mười bảy tuổi mà đã xinh đẹp quyến rũ như vậy, da mềm đến búng ra sữa, dùng tốt hơn cả búp bê khí. A dì đà phật, lỗi quá lỗi...
Tiêu Lãng lắc đầu, tiếc nuối. Bề ngoài của Vân Tử Sam có thể nói là tuyệt đỉnh, nhưng tâm cơ quá nặng, hắn không thích. Tiêu Lãng không biết hôm nay uy lực Thiếu Niên Hầu khiến bên ngoài lại trời long đất lở.
Tuy Thiếu Niên Hầu không phải thật sự phong hầu, danh hiệu này có chữ 'hầu', quan trọng nhất là hai chữ thiếu niên, đây là phong hiệu cực kỳ tôn vinh. Vô số người phấn đấu cả đời đều vô duyên với chữ hầu. Ví dụ như trưởng lão của Tiêu gia, tước vị của Tiêu gia có thể so với vương hầu chỉ có Tiêu Bất Tử, Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long.
Tuy đám người Tiêu Dã, Tiêu Cẩn, Tiêu Cuồng ghen tỵ điên lên, tuy vô số đệ tử chi thứ của Tiêu gia thần tượng Tiêu Lãng là mục tiêu phấn đấu, nhưng nguyên đế đô, trừ số ít ra còn lại công tử thầm hạn hắn.
Ngươi nổi bật hết, mỹ nữ đều nhìn trúng ngươi thì chúng ta còn chỗ đâu nữa?
Bốn siêu cấp thế gia, mười đại gia tộc, mỗi gia tộc có mấy trăm đệ tử công tử, thiếu gia nổi bật, ai không phải thực lực mạnh mẽ, tâm cao khí ngạo?
Muốn bọn họ chịu phục không đơn giản, huống chi Tiêu Lãng vừa trở về Tiêu gia được bao lâu? Lúc trước Tiêu Lãng chỉ là tên nhà quê, sau kh itới đế đô liên tục đạp trên đám công tử đế đô lên cao, trong lòng bọn họ sẽ không hận sao?
Chuyện Tiêu Thanh Y lo lắng đã xảy ra, trong phút chốc Tiêu Lãng thành kẻ thù nguyên đế đô. Đám công tử ca này mặt ngoài ra vẻ khách sáo, một khi có cơ hội tuyệt đối toàn bộ hợp tác đạp Tiêu Lãng xuống đất, cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình.
….. …. …. …. …..
Thời gian trôi nhanh như ngựa trắng chạy chồm. Tiêu Lãng, Tiểu Đao đổ mồ hôi luyện tập, đám công tử quyền quý trong đế đô liên tục tổ chức yến hội, chớp mắt đã qua một tháng.
Tiêu Lãng luôn đóng cửa không ra. Sau khi thi yến qua đi, Tiêu Lãng không còn xuất hiện trước mặt thế nhân, hắn và Tiểu Đao ở trong Thanh Y các cố gắng tu luyện.
Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Lãng, sinh nhật của Tiểu Đao thì trễ hơn hai ngày. Từ nhỏ Tiểu Đao đã không có ký ức nhưng lạ lùng là gã nhớ mình tên Tiểu Đao và sinh nhật của mình. Trước kia Tiêu Lãng, Tiểu Đao cùng nhau tổ chức sinh nhật bởi vì chỉ cách nhau hai ngày.
Tiêu Thanh Y kêu người làm bàn ăn phong phú, cố ý chuẩn bị mỹ tửu chúc mừng cho Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Tiêu Thanh Y cầm ly rượu, cười tràn đầy yêu thương nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Tiêu Thanh Y nói:
- Lãng nhi, hôm nay qua đi là ngươi tròn mười tám tuổi, xem như người lớn. Vốn trong gia tộc có lễ thành nhân, tổ chức yến hội mời các công tử, tiểu thư tiến đến chúc mừng. Cô Cô biết ngươi không thích nên không làm. Tiểu Đao, Cô Cô cũng chúc ngươi thành nhân, hy vọng hai huynh đệ các ngươi thức tỉnh thần hồn cường đại trong Thần Hồn tiết, ngày sau trở thành cường giả ngạo thị bát phương.
- Đa tạ Cô Cô!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, cùng cười hì hì. Ba người uống rượu, nhìn nhau, ai cũng cười tươi, không khi ấm áp.
Gần một tháng nữa là đến Thần Hồn tiết, Tiểu Đao đã đột phá Chiến Tướng cảnh, Tiêu Lãng cũng sắp tới lúc đột phá, rất có thể đạt tới trung giai Chiến Tướng cảnh. Có Tiêu Bất Tử nên Thanh Y các rất yên tĩnh, không có bất cứ người nào dám can đảm đến gây rối hoặc quấy rầy. Ba người sống bình tĩnh, thoải mái.
Có một điều không hoàn mỹ là Tiêu Thanh Y ho ngày càng nhiều, mỗi khi Tiêu Lãng hỏi nàng sẽ nói là bị bệnh cũ, cần chậm rãi điều dưỡng. Nghe nói đa số thảo dược mà Cẩu Họa Dược Vương muốn đã đông đủ, chỉ chờ một, hai thảo dược nữa là có thể mở lò luyện đoạn, hoàn toàn trị lành chân cho Tiêu Thanh Y.
Thời gian gấp rút, Tiêu Lãng không rảnh hỏi cặn kẽ. Gia gia và Cô Cô ký thác hy vọng lớn vào hắn, không thể để sơ suất gì trong Thần Hồn tiết, Tiêu Lãng chỉ có thể vùi đầu khổ luyện.
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam không còn đến tìm Tiêu Lãng. Chỉ có Trà Mộc hai, ba lần đến chơi, thấy Tiêu Lãng khắc khổ tu luyện thì chỉ nói vài câu sau đó từ biệt, trở về.
Mười ba ngày trước Thần Hồn tiết, Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí xong, mở mắt ra, vẻ mặt hớn hở.
- Rốt cuộc đột phá!
Tiêu Lãng cảm giác Huyền khí trong người mạnh hơn một chút. Điên cuồng tu luyện mấy tháng, thêm vào thảo dược đắt giá, rốt cuộc trong mấy tháng ngắn ngủi Tiêu Lãng từ sơ giai Chiến Tướng cảnh đột phá đến trung giai.
Tiểu Đao bị bừng tỉnh, vẻ mặt vui mừng:
- Chúc mừng ca!
Trước khi Thần Hồn tiết đến, hai người đều đột phá, càng có nắm chắc thức tỉnh thần hồn cường đại hơn.
- Hắc hắc, nếu như ta có thể thức tỉnh thần hồn bá khí giống Cô Cô hoặc Phù Đồ thúc thúc thì tốt quá, chỉ tưởng tượng đã khiến người kích động.
Mắt Tiêu Lãng mơ màng, nhớ đến nghe người khác miêu tả Điệp Huyết Yêu Đao yêu dị, nhớ đến địa ngục hắc long làm người sợ hãi, nhớ tới trường cung xinh đẹp của Đông Phương Hồng Đậu.
Thần hồn là thứ vô cùng kỳ diệu, có người thức tỉnh vũ khí, có là tấm thuẫn, khôi giáp, có thức tỉnh Huyền thú, có người thức tỉnh mấy thứ kỳ lạ như tranh cổ, linh dược, cái cuốc...
Nhưng dù là thần hồn kỳ lạ thế nào thì đều chia thành năm loại, loại công kích, tốc độ, phòng ngự, trị liệu và đặc biệt. Đương nhiên còn có một loại phế thần hồn, không giúp ích gì cho tu luyện, cũng không có Thần Hồn Chiến kỹ, càng đừng nói gia cố cho tốc độ, phòng ngự.
Tiểu Đao nhếch môi cười nói:
- Còn hơn mười ngày nữa. Ca, khi đó chờ xem ai trong chúng ta thức tỉnh thần hồn lợi hại.
Tiểu Đao ngẫm nghĩ phát hiện nói câu này không ổn, sửa miệng lại:
- Không đúng, chúng ta đều thức tỉnh thần hồn lợi hại, để xem ai càng lợi hại hơn!
- Ha ha ha ha ha ha! Được được, tiếp tục tu luyện đi, thực lực mạnh thêm một phần thì càng tốt!
Tiêu Lãng mỉm cười, vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu Đao theo sau.
Đinh đinh đinh đinh đinh! Đinh đinh đinh đinh!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao mới bước ra kỏi cửa phòng thì bên đông viện gióng tiếng chuông dồn dập, liên tục chín lần. Tiêu Lãng và Tiểu Đao nghe thấy trong đại viện của Tiêu gia vang tiếng xôn xao.
- Xảy ra chuyện gì? Thiền lão hãy đi nhìn xem sao!
Tiêu Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc đẩy xe lăn từ đại sảnh ra. Đây là tín hiệu triệu tập khẩn cấp toàn bộ trưởng lão của Tiêu gia, bình thường không có việc lớn thì sẽ không sử dụng.
Chẳng lẽ là Bắc Cương quân tình khẩn cấp?
Tiêu Thanh Y ngẫm nghĩ lại phủ định suy nghĩ này. Có Quân Thần Độc Cô Hành ở, Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch mang theo một đám cường giả tiếp viện, Huyết Man tử không có khả năng đánh vào Chiến Vương triều.
Thiền lão lập tức đi đến đông viện. Tiêu Lãng, Tiểu Đao biểu tình nghiêm túc chờ tin của Thiền lão.
Không lâu sau Thiền lão mang tin tức trở lại, lệnh triệu tập do Tiêu Bất Tử phát ra. Tiêu Phù Đồ đã phát hiện cứ điểm của Hắc Long hội, thỉnh cầu gia tộc trợ giúp.
- Hắc Long hội?
Mắt Tiêu Thanh Y sáng lên, người tuôn trào sát ý.
Tiêu Thanh Y lạnh lùng nói:
- Hồ ly rốt cuộc lộ ra cái đuôi rồi sao? Thiền lão hãy mang ta đi nhìn xem. Lãng nhi các ngươi tiếp tục tu luyện đi, các ngươi không cần quan tâm những việc này.