TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 175: Tàn Nhẫn

Hiệu úy gật đầu, rời đi. Ninh giáo đầu nhìn theo Hiệu úy khuất xa, biểu tình biến kiêu ngạo, móc hai khối lệnh bài ra khỏi ngực vứt xuống đất.

Ninh giáo đầu lạnh nhạt nói:

- Đây là quân bài của các ngươi, bên trên có số, dựa theo số hiệu đi doanh địa phía sau tìm phòng của các ngươi đi, đặt hành lý xong lập tức đến đây ngay!

Mắt Thiên Tầm lóe tia tức giận, Chiến Suất cảnh nho nhỏ mà dám vênh váo như vậy? Vứt quân lệnh bài xuống đất để thiếu niên nhặt lên?

Tiêu Lãng mặt không biểu tình khom người nhặt lệnh bài, nháy mắt ra dấu với Thiên Tầm đi hướng sau đại doanh, rất nhanh tìm ra gian phòng của mình. Nói là phòng nhưng không lớn hơn nhà xí bao niêu, bên trong không có gì, chỉ có một chiếc giường gỗ.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm bỏ đồ xuống xong vội vàng chạy tới đằng trước đại doanh, vốn tưởng Ninh giáo đầu sẽ dặn hai người thường thức trong quân doanh, quân kỷ gì đó.

Kết quả Ninh giáo đầu lạnh lùng vung tay, chỉ hai tảng đá to phía xa, nói với hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm:

- Cõng đá chạy một vạn vòng quanh đại doanh, trước cơm trưa mà chưa chạy xong thì đừng ăn cơm!

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nhướng mày, với thực lực của hai người thì chạy một vạn vòng không thành vấn đề. Vấn đề là bây giờ mặt trời treo cao, sắp đến giờ cơm. Ninh giáo đầu ra mệnh lệnh kỳ lạ như vậy chẳng phải là có ý không cho hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ăn cơm sao?

Mắt Thiên Tầm tràn ngập giận dữ. Tiêu Lãng thầm bực mình, mắt chớp lóe, lại nháy mắt với Thiên Tầm.

Tiêu Lãng cung kính nói:

- Tuân mệnh, giáo đầu, chúng ta đi ngay.

Tiêu Lãng mang theo Thiên Tầm tức giận bất bình, hai người treo lệnh bài trên lưng, cõng tảng đá nặng mấy ngàn cân chạy nhanh ra ngoài.

Ninh giáo đầu nhìn hai người rời đi, đặc biệt là Thiên Tầm vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng cười:

- Quả nhiên là cứng đầu, hèn chi Hiệu úy đại nhân kêu dạy dỗ cho kỹ. Cứng đầu như vậy đi phủ tướng quân gây chuyện thì chẳng phải là đại tiểu thư sẽ lột da ta sao?

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có lệnh bài nên binh sĩ canh giữ cửa lớn không ngăn cản họ, ngược lại đầy hứng thú nhìn hai người. Thiên Tầm rất khó chịu, chạy nhanh dẫn đầu. Tiêu Lãng đành chạy mau theo sau Thiên Tầm.

Quân danh rất lớn, tốc độ của hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cực kỳ nhanh nhưng chạy xong một vòng sẽ hao chút thời gian, một vạn vòng chắc hai người sẽ chạy đến trời tối.

Một lát sau, Thiên Tầm giảm tốc độ chạy song song với Tiêu Lãng, bất bình kêu lên:

- Công...

Thiên Tầm há mồm suýt làm lộ thân phận của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng vội quát:

- Yêu Kê đại ca!

Tiêu Lãng đánh gãy lời của Thiên Tầm, nhìn xung quanh, chậm rãi nói:

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, tuy ta chưa ở trong quân doanh nhưng có nghe người ta nói. Tân binh tiến vào sẽ bị lão binh ăn hiếp, đè ép nhuệ khí để tránh tân binh gây chuynẹ trong quân doanh. Nếu chúng ta gây sự thì bọn họ sẽ mượn quân kỷ đàn áp chúng ta, khi đó sẽ rắc rối. Ráng nhịn một chút đi.

- Nhưng Yêu Tà, ngươi...

Thiên Tầm vẫn khó nguôi giận, bản thân gã không sao nhưng thânp hận của Tiêu Lãng tôn quý lại bị một đội trưởng nho nhỏ đối xử như vậy. Thiên Tầm bất bình thay cho Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lại dặn:

- Đừng quên ta tên là Yêu Tà!

Tiêu Lãng cúi đầu, tăng tốc độ chạy, tâm trạng của hắn không tệ, xem đợt huấn luyện này là tu luyện tôi thể bình thường. Thiên Tầm bất đắc dĩ đi theo.

Mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng...

Dù Tiêu Lãng tăng tốc độ lên đến cực hạn, khi chạy gần hai trăm vòng thì trong quân doanh đã phát ra mùi hương, các binh sĩ ngừng huấn luyện, đã đến giờ ăn cơm.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi ra khỏi Ẩn tông trực tiếp chạy tới Long Nha thành, bận rộn thật lâu mới tiến quân danh, không uống được một miếng nước. Giờ phút này, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ngửi mùi thức ăn thấy bụng đói cồn cào, nuốt nước miếng ừng ực, đói không chịu nổi.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm chịu đựng bụng kêu ùng ục, Huyền khí vờn quanh dốc sức chạy nhanh. Nhiệt độ ngày càng nóng cháy, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đổ mồ hôi như mưa, người ướt đẫm. May là từ nhỏ Tiêu Lãng đã lớn lên trong núi rừng, không da kiều thịt quý. Thiên Tầm là cô nhi được Tiêu gia thu dưỡng, hai người đã quen chịu khổ nên không cảm giác có gì.

Những binh sĩ trong quân doanh ăn xong rồi bắt đầu nghỉ ngơi, ngồi tán gẫu, nhốn nháo. Thỉnh thoảng cười ồ lên. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm vẫn chạy nhanh.

Một canh giờ sau, đám binh sĩ nghỉ ngơi xong. Tiếng quân hào vang lên, lại bắt đầu luyện tập, bên trong vang tiếng quát chấn trời. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm như đồ ngốc cõng tảng đá nặng mấy ngàn cân chạy nhanh.

Mặt trời ngã về tây, những binh sĩ ngừng rèn luyện, chuẩn bị đi ăn cơm. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm còn đang chạy.

Chín ngàn chín trăm vòng, chín ngàn chín trăm mười vòng, chín ngàn chín trăm năm mươi vòng...

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm tính nhẩm, tốc độ chạy chậm rất nhiều, tiêu hao Huyền khí quá độ, cơ bắp trên người đau nhức như sắp nổ tung. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cắn răng chạy, khiến bọn họ buồn bực là trong quân doanh lại có mùi thức ăn bay ra.

Bầu trời tối đen, rốt cuộc hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm chạy xong một vạn vòng. Khi hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm cõng tảng đá trở về Trinh sát doanh thì Ninh giáo đầu xỉa răng nghenh ngang đi ra, liếc hai người.

Ninh giáo đầu vứt ra hai quyển sách, lười biếng nói:

- Các ngươi không chạy xong trong thời gian quy định nên... Không có cơm chiều để ăn. Trở về đọc thuộc lòng quân kỹ, canh bốn sáng mai chờ ta tại đây. Nếu không đọc được một quân lỷ thì nguyên ngày mai không có cơm ăn!

- Ngươi... !

Thiên Tầm giận điên, trừng Ninh giáo đầu, sắp nổi cáu.

Tiêu Lãng vội trầm giọng quát:

- Đại ca!

Khóe mắt Tiêu Lãng thấy có bảy, tám tiểu đội trưởng trong doanh trại đùa cợt nhìn bên này nếu Thiên Tầm gây chuyện thì chắc chắn hôm nay hai người sẽ bị phạt.

Tiêu Lãng quát xong vẻ mặt đau khổ nói:

- Giáo đầu thấy đấy, cả ngày chúng ta không ăn gì, có thể cho chút cơm ăn không?

Ninh giáo đầu không để ý tới Tiêu Lãng, nhìn Thiên Tầm, lạnh lùng cười:

- Ngươi cái gì? Phế vật như ngươi muốn tạo phản sao? Chỉ cần ta còn là giáo đầu của các ngươi một ngày thì chính là quan trên. Phải vô điều kiện tuân theo điều kiện của quan trên, nghe chưa? Cút!

Ninh giáo đầu nói xong lại xỉa răng, nghênh ngang đi vào doanh trại. Bên trong bùng phát tiếng cười to, Ninh giáo đầu dạy dỗ hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm khiến đám người kia vui sướng.

- Đại ca, đi!

Tiêu Lãng cúi đầu, đáy mắt lóe tia lạnh băng, đi hướng doanh trại của mình. Thiên Tầm căm hạn nhìn trong doanh trại, cắn răng đi theo Tiêu Lãng rời khỏi.

Trở về doanh trại, Tiêu Lãng khuyên nhủ Thiên Tầm vài câu, mặc kệ các binh sĩ bên cạnh nhìn mình, đi vào phòng của mình.

Nương ánh trăng, Tiêu Lãng đọc quân kỹ, mấy thứ này rất đơn giản với hắn, nửa canh giờ là học thuộc.

Lúc này trời đã tối đen, tiếng ồn ào giảm dần. Các binh sĩ rèn luyện một ngày bắt đầu ngủ say, bốn phía vang tiếng ngáy.

Tiêu Lãng tra xét một lúc, móc Tu Di Giới ra khỏi ngực, lấy hai viên đan dược ra, nuốt một viên. Đan dược này là loại bổ sung thể lực, năng lực, có hàng đống trên Thuấn Sơn phong.

Đợi thể lực hồi phục một chút, Tiêu Lãng đứng dậy đi hướng phòng Thiên Tầm, đẩy cửa ra. Tiêu Lãng thấy Thiên Tầm trừng mắt bực mình ngồi trong phòng.

Tiêu Lãng cười nói:

- Cầm ăn đi. Nhớ thuộc quân kỷ, ở trong quân doanh đừng gây chuyện, ta không muốn gây phiền cho Độc Cô thúc thúc, biết chưa? Nếu ngươi không nhịn được thì có thể rời đi, có thể trước tiên tìm chỗ dàn xếp. Nếu có ngày nào Tiêu Lãng ta lại nổi bật thì ngươi lại đến theo ta.

Đọc truyện chữ Full