TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 404: Tàn Hồn Của Thiên Đế

- Tàn hồn của Thiên Đế!

Khuôn mặt Hắc Nha xám như tro nguội. Lăng mộ trong lòng đất kia quả nhiên là thi thể cường giả Thiên Đế. Hắn không rõ vì sao trong Thảo Đằng lại cất dấu một phần tàn hồn của Thiên Đế. Hắn chỉ biết hôm nay mình đã gặp phiền toái.

Hắn là cường giả Nhân Hoàng Cảnh không sai. Vấn đề khuôn mặt nữ nhân này chính là một phần tàn hồn Thiên Đế. Cho dù chỉ một tia khí tức kia đã có thể khiến hắn hồn phi phách tán!

Sau khi khuôn mặt nữ nhân gần như trong suốt kia xuất hiện, mọi người càng không thể nhúc nhích được. Khí tức cường đại như vậy, khiến mọi người cảm giác trên người giống bị một ngọn núi lớn đè xuống. Vô số võ giả thực lực thấp khóe miệng đã bắt đầu chậm rãi có máu tươi tràn ra.

Vèo!

Người khác không thể động, nhưng Thảo Đằng lại có thể động. Thảo Đằng giống như tia chớp bắn trở về thân thể Tiêu Lãng, quấn quanh Tiêu Lãng. Ánh sáng xanh lục phát ra, nhanh chóng trị thương cho Tiêu Lãng.

Mắt mọi người chuyển động, thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt nữ nhân lạnh lùng đang hiện ra trong không trung, thỉnh thoảng lại nhìn Hắc Nha, cuối cùng lại đảo qua người Tiêu Lãng.

Thế cuộc phát triển khiến tất cả mọi người không biết phải làm sao. Tình hình như vậy quả thực vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Ngay cả hai võ giả mặc chiến giáp cũng cảm thấy kinh hoàng. Mà Kỳ tiểu thư trong một khắc khi con thú nhỏ bị cắn nuốt, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi...

- May mắn. Thật may mắn! Tàn hồn Thiên Đế này không còn ý thức, sẽ không chủ động công kích người. Nhưng vì sao tàn hồn Thiên Đế này lại muốn canh giữ thần hồn Thảo Đằng? Giữa bọn họ có mối liên hệ gì sao?

Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô của Hắc Nha tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ nhân kia, trong mắt lộ ra một chút may mắn. Hắn biết rõ tàn hồn này không thể vĩnh viễn xuất hiện ở bên ngoài. Chỉ một lát sau khẳng định nó sẽ tiêu tan. Chỉ cần trong khoảng thời gian này không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thế cuộc vẫn nằm trong bàn tay của hắn.

Khuôn mặt nữ nhân kia thực sự không phát ra công kích. Nhưng thế cuộc đã không nằm trong tay của Hắc Nha nữa!

Bởi vì... Tiêu Lãng đột nhiên tỉnh lại!

Tiêu Lãng tỉnh lại không có chuyện gì lạ. Vấn đề là sau khi hắn tỉnh lại, đột nhiên đứng lên, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười yêu khí lẫm liệt!

- Ừm?

Trong lòng Hắc Nha run lên. Hắn nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lãng bắn về phía mình, trong mắt hắn nhất thời kinh hoàng.

Uy áp của tàn hồn Thiên Đế này cường đại như vậy, hắn lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng sao? Chỉ có điều nhìn thấy hư ảnh Thảo Đằng quấn xung quan thân thể Tiêu Lãng, Hắc Nha trầm ngâm suy nghĩ.

Thảo Đằng và tàn hồn Thiên Đế này có mối quan hệ. Thảo Đằng quấn xung quanh thân thể Tiêu Lãng, đương nhiên hắn sẽ không bị uy áp của tàn hồn Thiên Đế này ảnh hưởng.

Tất cả mọi người đều xôn xao. Rất nhiều người bắt đầu bị ép tới mức hộc máu. Tiêu Lãng lại đứng lên, sau đó chậm rãi đi về phía Hắc Nha?

Vô số ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Lãng, cảm nhận được sát ý trên thân thể hắn. Đám người Vũ Phi Tiên sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Ẩn đế lập tức quát lớn:

-Tiêu Lãng, ngươi muốn làm gì?

Đông Phương Bạch cũng rống lớn:

- Tiêu Lãng đừng làm chuyện ngu xuẩn!

Hắc Nha cường đại đến mức nào, những cường giả thần hồn đại lục bọn họ cảm ngộ sâu sắc nhất.

Cường giả như vậy nhất định là cao tầng trong gia tộc Hắc Lân. Nếu như Tiêu Lãng giết hắn, chẳng khác nào muốn chọc thủng trời! Cường giả của gia tộc Hắc Lân sẽ nhanh chóng tới đại lục Thần Hồn. Đến lúc đó không một ai biết được đại lục Thần Hồn sẽ chịu tai kiếp thế nào!

- Chuyện ngu xuẩn sao?

Tiêu Lãng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua trên mặt mọi người. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn nhếch miệng nở nụ cười tàn khốc, hừ lạnh nói:

- Chuyện ngu xuẩn là thế nào? Lẽ nào ta muốn tiếp tục sống cũng là chuyện ngu xuẩn sao? Ta trời sinh đáng chết sao?

Không sai!

Khuôn mặt nữ nhân kia đột ngột xuất hiện, khiến Tiêu Lãng có nhu cầu khát vọng sống cao hơn. Nếu có thể sống sót, vì sao hắn phải chết? Nếu có thể mang theo đám người Tiêu Thanh Y rời khỏi đây, vì sao hắn phải giao tính mạng của đám người Tiêu Thanh Y vào trong tay người khác?

Cho nên Tiêu Lãng ra tay không chút kiêng kỵ. Thân thể hắn lóe lên, xuất hiện ở trước người Hắc Nha. Một tay hắn nắm lấy cổ của Hắc Nha, một tay vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, mạnh mẽ đập xuống ngực hắn!

Ầm!

Ngực Hắc Nha chấn động, nhưng thân thể hắn hoàn toàn không bị sao cả. Chỉ có sắc mặt có phần khó coi. Lực phòng ngự của hắn mạnh đến mức thái quá. Hắn bị một tay Tiêu Lãng nắm lấy, lại bị khí tức của tàn hồn Thiên Đế trong không trung trấn áp hoàn toàn không nhúc nhích được. Hắc Nha chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, ánh mắt giống như rắn độc, cười tàn bạo nói:

- Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận!

Ầm!

Tiêu Lãng không nói nhảm, từng quyền liên tục nện xuống. Mỗi lần hắn đều dùng toàn lực đập xuống. Sau vài quyền đánh xuống, trước ngực Hắc Nha vẫn không có việc gì. Tuy nhiên, máu tươi từ khóe miệng hắn đã chậm rãi chảy ra.

Tất cả mọi người ở đó yên lặng giống như đã chết. Ánh mắt của mọi người đều nhìn Tiêu Lãng, nhìn hắn không ngừng đánh ra từng quyền. Mỗi lần hắn đánh xuống, tất cả mọi người cảm giác giống như hắn đang đập vào ngực mình vậy. Trái tim mọi người cũng nhảy lên theo.

Hắc Nha cũng là một nhân vật không tầm thường. Tuy rằng nội tạng đã bị chấn thương, nhưng hắn không hề kêu rên một tiếng nào. Mắt hắn vẫn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, giọng nói lạnh lẽo âm trầm:

- Tiểu tử, ngươi dám giết ta, gia tộc Hắc Lân nhất định sẽ bắt ngươi lại, hút linh hồn của ngươi ra, luyện hóa thành u hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh!

- Ha ha, bây giờ ta sống cũng không thoải mái, ta cần gì quan tâm tới sau này? Chó má!

Tiêu Lãng lại toàn lực đánh ra một cái. Ngực Hắc Nha rốt cuộc nổ tung. Nắm đấm của Tiêu Lãng đã biến thành lợi trảo, chộp vào bên trong.

- Không, không!

Hắc Nha rốt cuộc bắt đầu kinh sợ. Khuôn mặt già nua trở nên vặn vẹo, quát lớn:

- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể...

Ầm!

Một trái tim bị moi ra. Tiêu Lãng ở trước mặt mọi người vô tình bóp nát trái tim đó. Máu tươi bắn lên cả mặt hắn, khiến hắn nhìn giống như một vị Ma thần.

Thân thể Ẩn đế và Vũ Phi Tiên không ngừng run rẩy. Chọc thủng... trời rồi!

Ẩn đế nhìn Tiêu Lãng, cực kỳ ảo não. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiêu Lãng, hắn đã biết đây là một thiếu niên có ma tính. Lúc đó hắn đã cảnh cáo Độc Cô Hành, nếu như Tiêu Lãng nhập ma hắn sẽ tự mình ra tay giết chết. Sớm biết như vậy, trước kia nên giết chết Tiêu Lãng. Tiểu tử này hoàn toàn không để ý tới đại cục, kiêu căng khó thuần, chính là một sát tinh...

Trong mắt Trà Mộc và Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi lại đầy vẻ khâm phục. Người này quả nhiên không phải là người tầm thường. Người nào hắn cũng dám giết. Đây chính là đặc sứ Thiên Châu đấy!

Vèo!

Mọi người nhìn thấy Tiêu Lãng phóng về phía hai võ giả mặc chiến giáp, tất cả đều không còn cảm thấy kinh hãi nữa. Lấy tính cách của Tiêu Lãng, nếu đã động thủ nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc...

Vù!

Nhưng vào thời khắc này, khuôn mặt của nữ nhân xinh đẹp giữa không trung khẽ run lên, sau đó từ từ biến mất trong không trung. Uy áp trên người mọi người cũng chậm rãi biến mất. Ánh mắt của đám người Ẩn đế lập tức nhìn về phía hai võ giả mặc chiến giáp kia. Trong lòng bọn họ nói thầm một tiếng không tốt.

Hai tên hộ vệ mặc chiến giáp quả nhiên đã có thể cử động. Trong tay bọn chúng xuất hiện khí lưu màu trắng vờn quanh. Thân thể cả hai hóa thành hư ảnh phóng về phía Tiêu Lãng. Trên người bọn chúng phát ra sát ý ngập trời, khiến Tiêu Lãng cảm giác linh hồn cũng phải run rẩy.

Vèo!

Hai thiết quyền nhanh chóng được phóng to dần trước mắt Tiêu Lãng. Hắn cảm giác được trong nắm đấm kia ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, đủ để đập nát thân thể hắn. Nhưng trong một khắc này hắn lại không tránh né, trái lại đứng ở tại chỗ, cười lạnh lên:

- Các ngươi muốn tiểu thư các ngươi chết sao?

Hai thân ảnh đột nhiên dừng lại. Ánh mắt bọn họ quét về phía sau. Trong mắt bọn họ nhất thời trở nên ngưng trọng. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Thảo Đằng đang kéo tiểu thư của bọn họ xuống dưới đất. Thảo Đằng xoay quanh trên người Tiêu Lãng đã biến thành thực thể, trong đó một đoạn đã lặng lữ chui xuống dưới đất từ lâu.

- Rác rưởi, ngươi dám!

Một tên hộ vệ mặc chiến giáp nhất thời quát lớn. Bọn họ chỉ còn cách Tiêu Lãng khoảng một mét, một quyền bất kỳ đều có thể đập nát Tiêu Lãng. Nhưng... bọn họ không dám đánh cược, chỉ có thể đứng tại chỗ quát lớn!

Tiêu Lãng bị quyền phong của hai người làm chấn động đến mức lui về phía sau hai bước. Hắn vẫn tiếp tục cười lạnh nói:

- Ta có dám hay không, các ngươi có thể thử xem! Ta bảo đảm trước khi các ngươi giết chết ta, ta sẽ giết chết tiểu thư của các ngươi!

Ẩn đế và Vũ Phi Tiên liếc mắt nhìn nhau, hết sức kinh ngạc trước năng lực phản ứng của Tiêu Lãng.

Đổi lại là bất luận người nào khác, trong tình huống vừa nãy, sau khi phát hiện khuôn mặt của nữ nhân kia biến mất trong không trung, cũng sẽ vô cùng kinh hoàng chứ? Nhưng vào thời khắc ấy Tiêu Lãng lại có thể phản ứng nhanh như vậy sao? Hắn lại có thể nhanh chóng thả Thảo Đằng ra, xuyên qua bên dưới lòng đất khống chế Kỳ tiểu thư, lại khiến cục diện nghịch chuyển.

Đọc truyện chữ Full