TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 670: Thiên đạo chí cao

Đây thực sự là một đại gia hỏa, thân dài hơn một vạn mét. Thân thể nó giống như là một hải xà cực lớn, toàn thân đều có vảy màu đỏ sậm. Nhưng mặt lại có chút tương tự với mặt người. Hai con mắt cực lớn giống như hai bóng đèn, sáng tới mức dọa người. Hơn nữa trong mắt dường như có loại ma lực vô hình, có thể thu hút ánh mắt người khác một cách không tự chủ.

- Đừng nhìn vào mắt của nó. Cẩn thận ánh sáng bắn ra từ trong mắt của nó. Đó là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó, công kích linh hồn! Còn nữa thời điểm nó kêu lên quái dị, chú ý bịt chặt lỗ tai. Chỉ cần không bị công kích linh hồn của nó bắn trúng, công kích còn lại có thể không để ý tới!

Âu Dương Lãnh Yên truyền âm tới, khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng dời ánh mắt, nhìn Âu Dương Lãnh Yên phía xa muốn xem thử nàng công kích như thế nào.

Vèo!

Thân thể đảo chủ kia và hai cường giả Nhân Hoàng bắn nhanh về phía mặt biển. Xem ra bọn họ đã vô cùng hoảng sợ. Chỉ trong mấy lần chớp mắt bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

- Xì xì! Vù!

Xích thú kêu lên hai tiếng quái dị, trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng, nhanh như tia chớp vọt về phía Âu Dương Lãnh Yên. Nó hoàn toàn không để ý tới Tiêu Lãng, bởi vì Âu Dương Lãnh Yên khiến nó có cảm giác nguy hiểm trí mạng.

Vèo!

Âu Dương Lãnh Yên không bay vượt qua hư không, thân thể đã sớm tránh sang bên cạnh. Vòng bảo hộ thiên lực vờn quanh thân thể nàng. Thiên lực màu ánh kim chiếu sáng hải vực gần đó. Hai tay của nàng bắt đầu vung lên, giống như một con hồ điệp uyển chuyển nhảy múa. Kèm theo động tác của nàng, từng đoá hoa đào từ bên trong thân thể của nàng bay ra, ngưng tụ thành một đóa hoa đào lớn siêu cấp ở trong biển, sau đó sẽ tách ra hóa thành ngàn vạn hoa đào phóng về phía xích thú.

Từng đoá hoa đào nổ tung ở dưới biển, khiến nước biển cuồn cuộn. Bên trên thân thể xích thú hoàn toàn không bị tổn thương. Tuy nhiên bên trên thân thể màu đỏ sậm bị vô số phấn hoa màu hồng dính vào, khiến nó biến thành một hải xà màu phấn hồng. Phấn hoa vẫn phát ra hào quang ảm đạm, khiến thân thể xích thú phát sáng, rất bắt mắt trong nước biển mờ mịt.

Vèo!

Mt cái đuôi giống như roi sắt đột nhiên vung lên. Tốc độ còn nhanh hơn so với cột sáng nó bắn ra. Trong chớp mắt, cái đuôi đã đến phía trước thân thể Âu Dương Lãnh Yên, muốn cuốn lấy nàng.

Công kích cường đại nhất của con xích thú này chính là công kích linh hồn. Một khi bị quấn lấy, lại dựa vào công kích linh hồn, vậy kết cục của Âu Dương Lãnh Yên sẽ vô cùng thảm.

- Tặng người hoa hồng, tay có lưu hương!

Sắc mặt Âu Dương Lãnh Yên vô cùng bình tĩnh hoàn toàn không kinh hoàng. Hai ống tay áo vung lên, từng đoá hoa hồng chớp hiện. Hoa hồng này lại là thực thể, lao ra không dứt đánh về phía cái đuôi kia. Thân thể nàng lại giống như một mảnh hồng nhẹ lùi về phía sau.

Ầm rầm!

Hoa hồng và cái đuôi kia không ngừng va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ cực lớn, cũng khiến cái đuôi kia không ngừng lùi về phía sau. Tuy rằng tốc độ lùi về phía sau tương đối nhỏ, nhưng Âu Dương Lãnh Yên đã thành công lui lại ngoài vạn mét.

- Phòng ngự của con xích thú này thật cường đại. Ồ? Phấn hoa đào của Lãnh Yên có thể tiêu hao hồn lực thiên lực của võ giả, cũng có tác dụng đối với hải thú? Hải thú không tu luyện hồn lực thiên lực mà?

Tiêu Lãng ở phía xa nhìn thấy âm thầm kinh hãi. Hắn cũng nghi ngờ không thôi. Hắn không rõ Âu Dương Lãnh Yên đánh ra chính là thứ gì?

- Thảo Đằng!

Tiêu Lãng không nhìn nữa, khống chế chiến xa chí tôn bay vòng phía xa xung quanh xích thú, triệu hồi ra mấy vạn phân thân Thảo Đằng phóng về phía xích thú. Hắn không phải là chủ lực, nhưng có thể phân tán một chút lực chú của xích thú cũng tốt.

Thảo Đằng lặng lẽ không một tiếng động, giống như từng con bò sát nhỏ bay qua. Xích thú căn bản không thèm để ý, mặc cho Thảo Đằng tới gần bám vào bên ngoài thân thể nó. Thân nó đang lăn lộn trong biển, không ngừng lao về hướng Âu Dương Lãnh Yên. Cái đuôi cực lớn giống như roi sắt quét tới quét lui. Đôi mắt giống như bóng đèn thỉnh thoảng bắn ra hai cột sáng.

Tốc độ của Âu Dương Lãnh Yên cực kỳ nhanh. Thân thể nàng bay tới bay lui trong biển, giống như một con hồ điệp uyển chuyển nhảy múa.

Cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, không ngừng bắn ra từng đoá hoa đào, nổ tung thành phấn hoa bám vào trên thân thể xích thú. Một khi đuôi xích thú tới gần, nàng lập tức bắn ra hoa hồng ngăn chặn. Còn nhìn thấy công kích linh hồn của nó, nàng lại tránh đi trước tiên.

Công kích của Thảo Đằng quả nhiên vô hiệu. Tuy rằng Thảo Đăng đang thong thả cắn nuốt, nhưng tốc độ kia chẳng khác gì mấy con kiến đang cắn. Chắc hẳn một, hai ngày cũng chỉ có thể cắn nuốt tiêu hao được vài miếng vảy. Hơn nữa trong vảy giáp kia lại truyền ra một năng lượng kỳ lạ, có thể làm cho phân thân Thảo Đằng bị thương tổn. Cũng không bao lâu, mấy vạn Thảo Đằng đã tổn hao sạch sẽ...

- Đừng để Thảo Đằng chịu chết nữa! Chờ năng lượng bên trong thân thể hải thú bị thiên đạo bách hoa của ta tiêu hao hết, ngươi lại bảo Thảo Đằng ra tay, có thể dễ dàng cắn nuốt hơn!

Âu Dương Lãnh Yên truyền âm đến, khiến tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Hắn nghi hoặc truyền âm qua:

- Hải thú cũng tu luyện sao? Bên trong thân thể của bọn chúng làm sao có năng lượng được?

Âu Dương Lãnh Yên khinh thường, truyền âm lại nói:

- Hải thú không tu luyện làm sao có được thực lực cường đại như vậy? Rất nhiều hải thú bản thân chỉ có tuổi thọ mấy vạn năm, thực lực lại có thể tương đương với trăm vạn năm. Ngươi thật sự cho là chúng đã hơn trăm vạn năm sao? Hải thú và hung thú đều có thể cắn nuốt tinh hoa nhật nguyệt linh khí thiên địa, tự động tu luyện! Trong đầu của chúng nó có ký ức truyền thừa, tự có một bộ phương pháp tu luyện.

Tiêu Lãng đối với những kiến thức thông thường này vẫn ngu ngốc như thế. Hắn xấu hổ sờ sờ mũi. Bên trên thân thể hắn đột nhiên có năng lượng vờn quanh. Từng chữ “Tình” lao ra, hóa thành lưu quang lao về phía con xích thú cực lớn kia.

Hiện tại Thảo Đằng vô dụng, vậy thì xem thử công kích tình thương có hiệu quả hay không?

Chữ “Tình” còn chưa bay ra ngoài, cái đầu cực lớn của con xích thú kia bỗng nhiên xoay về phía bên này. Nhìn thấy từng chữ “Tình” kia, nó lại lộ vẻ sợ hãi, lập tức bắn ra hai cột sáng, vọt về phía chữ “Tình”.

- Ầm!

Điều khiến Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên khiếp sợ không gì sánh nổi chính là chữ “Tình” kia lại thắng được công kích linh hồn của xích thú. Mấy trăm chữ tình kia chỉ bị nổ một nửa. Những chữ “Tình” còn lại dễ dàng nhập vào trong thân thể xích thú.

- Xì xì!

Xích thú đột nhiên lăn lộn ở trong biển, trong mắt không ngừng bắn cột sáng ra lung tung, phát ra một âm thanh quái dị khiến linh hồn người ta hỗn loạn. Cái đuôi cực lớn quét loạn, dường như đã bị trọng thương.

Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên liếc mắt nhìn nhau. Đầu tiên hai người phong bế thính lực, đồng thời bắn ra công kích. Tiêu Lãng lại đánh ra từng chữ “Tình”, hóa thành lưu quang bay đi.

- Nơi phồn hoa!

Âu Dương Lãnh Yên khẽ kêu một tiếng. Trên người không ngừng bắn ra các loại hoa. Hoa đào, hoa hồng, mẫu đơn, hoa bách hợp... Các loại hoa tản ra hào quang với đủ mọi màu sắc không ngừng tràn về phía xích thú, hoặc là nhập vào, hoặc là nổ tung, hoặc là bay một cách quỷ dị xung quanh xích thú. Khung cảnh kia vô cùng đẹp mắt, rực rỡ mê ly.

Công kích của Âu Dương Lãnh Yên không gây ra tổn thương quá lớn đối với xích thú. Trái lại từng chữ “Tình” của Tiêu Lãng đánh vào bên trong thân thể xích thú, lại khiến nó không ngừng gầm rú, đau khổ lăn lộn. Ánh sáng trong mắt bắn ra càng ngày càng nhiều.

Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đã sớm tránh đi. Tốc độ của Âu Dương Lãnh Yên rất nhanh. Năng lực phản ứng của Tiêu Lãng đủ mạnh, bằng không sợ là đã bị công kích bắn trúng.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiêu Lãng rất nghi hoặc truyền âm cho Âu Dương Lãnh Yên. Thiên đạo công kích của hắn mới đại thành nhất trọng, theo lý thuyết uy lực cũng không lớn. Vì sao lại có thể gây tổn thương lớn như vậy đối với con xích thú này?

- Có thể là thiên đạo vô tình của ngươi cũng thuộc về công kích linh hồn, có áp chế đối với hung thú hải thú loại linh hồn!

Âu Dương Lãnh Yên cũng không hiểu. Nàng nghĩ mãi không ra nguyên nhân, chỉ có thể hàm hồ đáp lại.

Âu Dương Lãnh Yên không biết, nhưng có người biết!

Cách đó vạn dặm, một nam tử đầu trọc mặc giáp trắng đang đứng sừng sững ở trong biển. Với khoảng cách vạn dặm không tính là xa, Âu Dương Lãnh Yên còn là Thiên Đế, nhưng hai người lại hoàn toàn không biết, có người đang lặng lẽ nhìn lén hai người và xích thú chiến đấu.

Thanh Mộc Ngọc nhìn một hồi bất đắc dĩ thở dài nói:

- Thiên đạo vô tình là một trong tam đại thiên đạo chí cao trong truyền thuyết, uy lực quả nhiên bất phàm. Đáng tiếc tiểu tử Tiêu Lãng này quá nặng tình nặng nghĩa, lại không muốn tu luyện! Uổng phía nỗi khổ tâm của phụ thân. Không tu luyện thiên đạo này ngày sau Tiêu Lãng cũng không có thành tựu lớn. Xem ra cần phải trở lại nói với phụ thân một chút, chọn ra một ứng cử viên khác...

Nói xong Thanh Mộc Ngọc lại lắc đầu, thân ảnh run lên đột nhiên biến mất ở trong biển, giống như chưa bao giờ tới.

Đọc truyện chữ Full